Nếu như bạn càng ngày càng lạnh nhạt, bạn cho rằng mình đã trưởng thành rồi, nhưng kỳ thực là chưa. Bởi vì trưởng thành chính là ôn nhu, đối với toàn bộ thế giới đều ôn nhu.
Trưởng thành, đối với rất nhiều sự việc đều có thể buông, đều có thể từ bi, dùng thiện tâm để đối đãi với thế giới.
Một người trưởng thành, không phải là ở chỗ có thể xuất khẩu thành thơ, nói ra nhiều đạo lý sâu sắc, mà chính là trong đối nhân xử thế, có thể khiến cho cho người khác thấy thoải mái dễ chịu, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Trưởng thành không phải là dùng nhiều đạo lý giảng giải cho người khác, mà là có thể thuyết phục mình đi lý giải những người và sự việc ở xung quanh mình được hay không.
Một người trưởng thành, không phải là thể hiện ở chỗ có được bao nhiều thành tựu, mà là khi đối mặt với những người và sự việc mình chán ghét, có thể không đón ý nói hùa, có thể không mâu thuẫn, có thể cười nhạt bỏ qua.
Trưởng thành không phải là xem bạn bao nhiêu tuổi, mà là xem bờ vai của bạn có thể gánh vác được bao nhiêu trách nhiệm.