1. Kỳ vọng cao
Kết 
quả rút ra từ các bài kiểm tra 
cho thấy: có đến 96% những đứa 
trẻ thành công đã từng được cha mẹ mong muốn chúng vào đại học, trong khi đó, tỷ lệ này ở những đứa trẻ không thành công chỉ là 57%.
 
Điều này hoàn toàn 
phù hợp với nội dung của hiệu ứng Pygmalion. Theo đó, những gì một người trông đợi vào người khác sẽ được đáp ứng như một lời tiên đoán trở thành 
sự thật.
 
Hiệu ứng trên được diễn giải bằng 4 
quá trình: chúng ta kỳ vọng vào 
con người (hoặc sự việc); chúng ta thể hiện kỳ vọng của mình qua các 
tín hiệu 
giao tiếp, 
ứng xử; người được kỳ vọng có khuynh hướng đáp lại tín hiệu đó bằng cách điều chỉnh 
hành vi cho phù hợp; cuối cùng thì kỳ vọng ban đầu của chúng ta sẽ hóa thành 
hiện thực.
 
Theo nhà 
nghiên cứu Sean Reardon của Đại học Stanford, 
khoảng cách về sự thành công giữa những đứa trẻ sinh ra (vào năm 2001) trong các gia đình khá giả và 
nghèo khó đã gia tăng từ 30 – 40% so với 25 năm trước đó.
 
Dan 
Pink – tác giả của quyển Drive – đã lưu ý rằng, 
thu nhập của cha mẹ và điểm số kỳ thi SAT của con cái họ thường tỷ lệ thuận với nhau.
 
Vì vậy 
có thể nói, điều kiện kinh tế cũng như địa vị xã hội của cha mẹ cũng là một trong những nhân tố quan trọng góp phần tạo nên sự thành công cho con trẻ.
 
Theo một nghiên cứu vào năm 2014 của nhà 
tâm lý học Sandra Tang ở Đại học Michigan, những bà mẹ đã hoàn tất việc học tại bậc phổ thông hoặc cao đẳng, đại học sẽ có 
xu hướng uốn nắn con cái mình theo đúng lộ trình 
giáo dục đó của họ.
 
Kết quả khảo sát hơn 14.000 trẻ em vào mẫu giáo từ năm 1998 – 2007 cho thấy, những đứa trẻ được sinh ra bởi các bà mẹ tuổi “teen” (18 tuổi hoặc nhỏ hơn) ít có khả năng hoàn tất việc học phổ thông hoặc được vào đại học như 
bạn bè đồng trang lứa.
 
 
Thực hiện một nghiên cứu khác vào năm 2009 tại một khu bán nông thôn New York, nhà 
tâm lý học Eric Dubow ở Đại học Bowling Green đã chứng minh được, trình độ học vấn của cha mẹ khi trẻ 8 tuổi sẽ ảnh hưởng lớn đến sự thành công của chúng ở lĩnh vực 
học tập cũng như 
tương lai sự nghiệp trong 40 năm sau đó.
 
4. Sớm truyền đạt kỹ năng học tập cho con
 
Vào năm 2007, kết quả phân tích 35.000 trẻ mẫu giáo trên khắp nước Mỹ, Canada và Anh đã cho thấy, việc sớm truyền đạt và 
phát triển các kỹ năng 
toán học cho trẻ sẽ tạo cho chúng một 
lợi thế rất lớn sau này.
 
Nhà nghiên cứu Greg Duncan của Đại học Northwestern cho biết, việc tìm hiểu về các con số, thành thạo các phép tính 
cơ bản… không chỉ giúp trẻ 
giỏi môn Toán trong tương lai mà còn góp phần phát triển khả năng và 
sở thích đọc sách của chúng.
 
Vào năm 2014, các 
chuyên gia đã khảo sát trên 243 người sinh ra trong gia đình 
nghèo khó. Kết quả là: những đứa trẻ được cha mẹ quan tâm và chăm lo đầy đủ về mặt cảm xúc trong 3 năm đầu đời không những có thể hoàn thành 
tốt các bài kiểm tra ở thời thơ ấu mà còn có được các 
mối quan hệ lành mạnh và đạt được nhiều thành tựu giáo dục đáng kể ở độ tuổi 30.
 
Một báo cáo trên trang PsyBlog cho rằng, cha mẹ nên quan tâm và đáp ứng lại các 
nhu cầu cảm xúc của con cái mình một cách kịp thời và hợp lý, tạo điều kiện thuận lợi cho trẻ 
khám phá thế giới.
 
“Điều này cho thấy, việc vun đắp 
tình cảm giữa cha mẹ - con cái sẽ mang đến kết quả 
tích cực và lâu dài cho sự phát triển 
cá nhân của chúng”, nhà tâm lý học Lee Raby của Đại học Minnesota 
trả lời trong một cuộc 
phỏng vấn.
 
6. Không mang cảm giác tiêu cực đến cho con
 
Chuyên gia Brigid Schulte đã trích dẫn một nghiên cứu mới trên The Washington Post với nội dung rằng: số giờ người mẹ ở bên con cái trong độ tuổi từ 3 – 11 thật ra cũng không giúp ích gì nhiều trong việc xây dựng 
nền tảng hành vi và chi phối sự thành công của chúng trong tương lai.
 
Vì thế, 
đừng xem khoảng 
thời gian ở bên con chỉ là việc để làm tròn 
nghĩa vụ mà hãy thật sự 
trân trọng để đem đến những giây phút tích cực nhất cho chúng.
 
Cách trẻ em 
suy nghĩ về “nguồn gốc” của sự thành công cũng ảnh hưởng nhiều đến sự 
thành đạt của chúng.
 
Trong nhiều thập kỷ, nhà tâm lý học Carol Dweck (Đại học Stanford) đã nghiên cứu được rằng, hầu hết trẻ em (và cả 
người lớn) đều nghĩ rằng, sự thành công luôn đến nhờ một trong hai cách tư duy sau đây.
 
Thứ nhất là “tư duy cố định” – nghĩa là sự thông minh và khả năng 
sáng tạo là 
không thể thay đổi, người tư duy theo cách này sẽ tránh 
rủi ro bằng mọi giá để đạt đến thành công.
Thứ hai là “tư duy trưởng thành” – xem trọng các 
thử thách và xem 
thất bại là bàn đạp để đi đến thành công và phát triển các khả năng cá nhân.
 
Nếu bạn là người có “tư duy trưởng thành” và bạn quan niệm rằng 
ý chí phấn đấu không ngừng sẽ giúp bản thân 
tiến bộ thì điều đó sẽ ảnh hưởng lớn đến con trẻ.
 
Dweck đã cho các trẻ em 4 tuổi cùng chơi trò xếp hình. Chúng được 
quyền lựa chọn bức hình dễ hoặc khó để xếp. Những đứa trẻ có “tư duy cố định” sẽ chọn bức hình dễ, vì chúng có thể dễ dàng chứng tỏ 
trí thông minh bẩm sinh của mình. Còn những đứa trẻ có “tư duy trưởng thành” sẽ chọn bức hình khó, vì chúng xem đây là 
cơ hội để 
học hỏi.