Có một câu ngạn ngữ
tiếng Anh rất
hay “put oneself in someone’s shoes“, ý là hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để
suy nghĩ, như vậy sẽ không dễ làm
cho người khác bị
tổn thương.
Phật gia giảng “
tu khẩu”, nói lời không thích hợp sẽ tạo khẩu
nghiệp, tự mình chuốc lấy thống
khổ.
1. Không nói lời thị phi
Họ không kiêng nể gì mà đàm luận về đời tư của người khác,
tùy tiện bình phẩm về người khác, một khi
tâm ý không
hòa hợp, là
bắt đầu lôi những lời lẽ dơ bẩn ra để nhục mạ nhau.
Nguyễn Linh Ngọc là nữ diễn viên thế hệ đầu tiên của
Trung Quốc, cũng bởi vì có một tờ báo nhỏ nào đó tung tin đồn thất thiệt về đời
sống cá nhân của bà, bôi
xấu, làm cho
dư luận xôn xao lên, cuối cùng Nguyễn Linh Ngọc không chịu nổi
áp lực, phải uống thuốc
ngủ để tự sát.
Lưỡi không xương, giết người không máu. Rất nhiều người khi nói chuyện toàn là những chuyện thị phi,
chê bai người khác, còn dương dương
tự đắc,
soi mói chuyện khắp thế gian. Nhưng lại không biết được là đang tích nghiệp ngày càng nhiều, sớm
muộn rồi báo ứng cũng sẽ đến.
Trong “Cách ngôn liên bích” nói: “Tĩnh tọa thường suy nghĩ về bản thân mình,
đừng đàm luận về chuyện của người khác”.
Lời nói sắc như dao có thể làm tổn thương người khác, nên cần lưu chút
khẩu đức, tích góp từng chút
phúc phận cho bản thân.
Bọn họ cứ lảm nhảm như vậy, nói cho thỏa thích xong rồi mọi việc lại như cũ, không cải biến được gì cả. Rồi sau đó cuộc sống cừ dần dần mà tụt dốc đi xuống.
Càng phàn nàn nhiều, năng lượng phụ diện sẽ vây kín lấy
cơ thể, làm cho bản thân
mất đi sự
tự tin và
sức sống, cuộc sống cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ai cũng có những giai đoạn
khó khăn và
thất bại, đó đã là một phần của cuộc sống. Không phàn nàn mới là
thái độ đúng đắn.
Tô Đông Pha khi còn bé đã
đọc rất nhiều
sách, còn nhỏ đã đọc xong tứ thư ngũ kinh, thế là ông dán trước cửa thư phòng câu đối: “Biết hết chữ thiên hạ; Đọc hết sách thế gian”.
Mẹ của ông biết được, cầm đến một quyển sách nhỏ, mở ra một trang, nhờ ông chỉ giáo. Tô Đông Pha rất
xấu hổ, bởi vì ông chưa từng thấy qua quyển sách này.
Sau đó ông đổi đôi câu đối thành: “Cố gắng biết hết chữ thiên hạ; Quyết chí đọc hết sách thế gian”. Ông đã thay cái “cuồng khí” trước kia biến thành
mục tiêu để nỗ lực rồi.
Người khác
khen ngợi thì gọi là dư luận, tự mình phô trương thì gọi là khoác lác. “Trời không nói mà
tự cao, đất không nói mà tự dày”, người có
học thức chân chính thì không cần phải đi khoe khoang về bản thân mình.
Thị phi chỉ vì miệng lắm lời,
phiền não cũng bởi bon chen đời. Im lặng là vàng, không
nói nhiều, không nói loạn, mới thể hiện là một người có
tu dưỡng.
Làm người, cần phải cố gắng để lời nói đi đôi với
việc làm, có thể kiểm soát cái miệng của mình mới là người có
trí tuệ.