Mặc dù điều này mọi người đều biết, nhưng thực sự lĩnh 
ngộ được nó, lại không phải chuyện dễ dàng. Nhìn lại nhân loại từ xưa đến nay, biết bao người, hoặc vì 
danh lợi mà dấn thân chỗ hiểm, hoặc vì chức 
quyền mà bôn 
ba khắp chốn, hoặc vì 
tình cảm mà 
buồn rầu 
khổ não. Hết thảy đều coi 
danh, 
lợi, tình là 
mục tiêu truy cầu cả đời của mình, mà lại không biết, 
tài sản lớn nhất của đời người chính là sức 
khỏe.
 
 
Có một câu chuyện, kể về một người 
đàn ông coi 
tiền như sinh mạng. Sau khi ông ta phát hiện ra một ngọn núi toàn vàng bạc, châu báu, thì 
vui mừng quá đỗi. Thế nhưng, vì 
lòng tham vô đáy, cuối cùng lại bị kẹt trong núi báu này mà không cách nào thoát ra. Ngọn núi toàn châu báu lại trở thành nơi chôn thây của rất nhiều người. Điều này chẳng phải quá bi đát 
hay sao?
 
 
Bởi vậy 
có thể thấy được, 
khỏe mạnh là điều quý giá nhất, cũng là tài phú lớn nhất của 
sinh mệnh con người. Nếu như một người có thể nghĩ được thông suốt như vậy, thì hết thảy những thứ như danh lợi, 
dục vọng… đều trở thành hư ảo.
 
 
Câu nói thứ 2: Đáng thương lớn nhất đời người chính là đố kỵ
 
Trong 
cuộc sống, 
đố kỵ chính là loại sự tình dễ dàng gặp phải nhất. Xưa kia, Lý Tư vì đố kỵ 
tài năng của đồng môn Hàn Phi mà đã dâng lời xàm tấu lên Tần vương khiến Hàn Phi phải 
chết trong 
nhà ngục; Bàng Quyên vì đố kỵ 
học thức vượt trội của Tôn Tẫn, nên đã sử dụng độc kế hãm hại, khiến Tôn Tẫn cả đời phải chống nạng.
 
 
Theo quan điểm 
Phật gia, Lý Tư và Bàng Quyên đều là những người rất đáng thương. Họ mặc dù nhất thời đã thực hiện được 
mục đích của mình, nhưng đến cuối cùng đều không có kết cục 
tốt đẹp.
 
 
Đố kỵ là một loại bệnh, và người luôn 
ganh ghét đố kỵ thì cả đời sẽ chẳng được yên 
bình. Hôm nay 
sợ người nào đó vượt qua mình, 
ngày mai lại 
lo lắng người nào đó bỏ xa mình. Họ cả ngày đều 
sống trong loại bệnh trạng đáng thương như vậy.
 
 
Trái lại, trong lịch sử, những người công thành danh toại, đều coi đố kỵ là một 
hành vi đáng 
xấu hổ. Âu Dương 
Tu là nhà thơ, nhà văn lớn thời Bắc Tống. Năm đó, ông đã đề bạt hậu bối của mình là Tô Đông Pha. Có người thấy vậy, liền nói với Âu Dương Tu rằng: “Tô Đông Pha tài nghệ 
xuất chúng, nếu như ông đề bạt người này, chỉ sợ sau 10 năm, người trong thiên hạ chỉ biết có Tô Đông Pha mà không biết đến Âu Dương Tu”.
 
 
Nhưng Âu Dương Tu chỉ 
cười nhạt, và vẫn tiếp tục đề bạt Tô Đông Pha. Bởi thế, người đời sau càng thêm sùng kính Âu Dương Tu. Tô Đông Pha nhờ đó có 
cơ hội trổ hết tài năng của mình, trong lòng luôn cảm kích Âu Dương Tu, để sau này viết một bài điếu văn danh chấn thiên cổ.
 
 
Câu nói thứ 3: Kẻ địch lớn nhất đời người là chính mình
 
 
Nhưng nếu xét kỹ lưỡng, những tác nhân bên ngoài đó thật không đáng kể, kẻ địch lớn nhất vẫn 
là chính mình. Một người có thể 
chiến thắng mình, thì không có gì là không thể chiến thắng được, trở thành kẻ bách chiến bách thắng.
 
 
Một khi chiến thắng chính mình, thì ngay trong 
tư tưởng đã có một bước nhảy vọt, cuộc sống sẽ mở ra một trang mới.
 
 
 
 
Cuộc sống đầy những nhấp nhô khúc khuỷu, có thể dùng 
tâm bình thản để đối đãi không phải chuyện dễ dàng. Những đại nạn và 
tổn thất nặng nề, có thể thản nhiên 
chấp nhận, đây là một loại độ lượng.
 
 
Phật gia dùng tâm rộng lớn để 
bao dung thiên hạ, đây là thể hiện của một loại 
cảnh giới rất cao. Con người ở trên đời, có thể bình ổn mà sống, chính là một loại 
siêu thoát. Nhưng loại siêu thoát này cần nhiều năm tôi luyện mới dưỡng thành được. Cầm lên được, 
quả là đáng 
ngưỡng mộ, nhưng thả xuống được, mới là 
chân lý xử thế của cuộc sống.
 
 
Chỉ cần 4 câu nói đầy 
trí tuệ của Phật gia này, cũng đủ để mọi người 
hưởng thụ cả đời. 
Làm người như vậy, ắt sẽ không có 
phiền não, sẽ không có 
bệnh tật phát sinh. Nếu đã có bệnh, cũng có thể đối đãi một cách đúng đắn, thản nhiên 
vui sống, biến có bệnh thành vô bệnh. Những câu nói này, có thể giúp 
cho những phàm phu tục tử chúng ta biết được bao nhiêu gợi ý 
trân quý.