Mẹ mở nhà hàng, con gái xin việc. Mẹ nói: "Được nhưng con phải nộp đơn xin việc như bao nhiêu người khác và được hay không là tùy ở quản lý của nhà hàng, và nếu con làm không tốt bị đuổi việc, mẹ cũng không can thiệp đâu nhé. Được hay không hoàn toàn nơi con".
Thế là
con nộp đơn và sau một tháng
chờ đợi, con
được gọi đi
phỏng vấn và được nhận vào làm... bồi bàn. Hôm qua,
mẹ đến tiệm thấy
con gái chạy bàn đứng 10 tiếng
đồng hồ (mỗi 4 tiếng được nghỉ 15 phút). Sau khi
đóng cửa còn ở lại thêm một tiếng để dọn dẹp bàn ghế lau chùi.
Chính mắt mẹ thấy con lau
nhà tắm và cuối xuống nhặt từng miếng rác. Cảm nghĩ của mẹ?
Vui sướng và
hạnh phúc hơn bao giờ!
Thứ nhất, nếu con
có thể nhặt rác ở nhà cầu thì mẹ không còn lo sau này con
không thể kiếm ra một nghề nuôi thân.
Thứ hai, khi con không cần dựa vào một người
đàn ông thì họ không thể khinh hoặc ngược đãi con. Đây là
câu nói Bà Ngoại đã "nhồi" vào đầu mẹ từ nhỏ, mẹ truyền lại
cho con.
Thứ
ba, chỉ có khi con hoàn toàn tư lập con mới có
quyền lựa chọn để lấy người con thật sự
yêu... và lý
do duy nhất là tình yêu.
Đóng cửa nhà hàng xong hai
mẹ con ra về.
Tưởng con mệt lắm ai ngờ mắt con sáng ngời khoe mẹ hôm nay làm những gì, "tip" bao nhiều, cộng thêm
tiền lương bao nhiêu... Mẹ thấy được sự
tự hào nơi con với đồng lương
do mình làm. Mẹ thấy được mẹ trong con của thời xa xưa.
- Mai con có phải đi làm không?
- Không mai con được nghỉ.
- Ồ vậy mai hai mẹ con mình đi
massage chân nhé... mẹ bao!