Có một người rất
keo kiệt, lúc nào cũng chắt bóp chẳng dám
ăn tiêu gì. Tích cóp cả đời, anh ta để dành
được cả một gia
tài lớn.
Không ngờ một ngày, Thần
Chết đột nhiên xuất hiện đòi đưa anh ta đi. Lúc này anh ta mới nhận ra mình chưa kịp
hưởng thụ chút gì từ số
tiền kia. Anh ta bèn nài nỉ:
– Tôi chia một phần
ba tài sản của tôi
cho Ngài, chỉ cần cho tôi
sống thêm một năm thôi.
– Không được. – Thần Chết lắc đầu.
– Vậy tôi đưa Ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? – Anh ta tiếp tục van xin.
– Không được. – Thần Chết vẫn không đồng ý.
Anh ta vội nói:
– Vậy… tôi xin giao hết
của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi, được không?
– Không được. – Thần Chết vừa nói, vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay.
– Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy.
Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng:
Chúng ta đang hoang phí thời gian mình có, thời gian mà, đang đếm ngược, đang trừ dần từng ngày ta bước qua.
Trong khi những sĩ tử thi
đại học đang trong những ngày thi
vất vả, khi những người
lao động đang
làm việc cật lực trong
nhà máy, những cỗ
xe, những máy cày đang cật lực cày kéo trên những cánh đồng, thì chúng ta
ngồi đây, một số người
than thở vì tình, một số người
khóc lóc cho những chuyện vụn vặt….
Bạn có biết, tuổi thọ trung
bình của
người Việt là 70 năm. Nhưng trong 70 năm ấy, có người sống trọn nhưng không để lại thứ gì cho đời. Có người sống 30 năm nhưng lại để lại tất thảy những
điều tốt đẹp.
Nếu giá trị thời gian, tiền không đo đếm được, thì giá trị của
cuộc đời, thời gian cũng không đo đếm được.
Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng
cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để
kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều
tốt đẹp, thời gian cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện có cũng vô giá trị về mặt
tinh thần, bạn ra đi mà không có kỉ niệm
vui, không có những năm tháng
hạnh phúc bên
người thân,
bạn bè, không có những ngày “lăn lộn” cùng
chiến hữu… Đó mới chính là giá trị thực mà không thứ gì mua được.
Bạn sống 20 năm, nhưng đối tốt với người thân, bạn
bè, làm những việc có ích cho đời, còn hơn sống 70 năm mà sống hoài sống phí. Hoặc một mình
cô độc giữ khư khư khối tài sản, hoặc làm những việc
ngốc nghếch tổn hại đến bản thân.
Thứ giá trị nhất mà cuộc sống cho ta là thời gian. Khi còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng
đừng làm những điều vô vị.
Bởi đồng tiền không mua được, nên phải sử dụng chúng một cách hợp lý.
Đừng vì một người, một vài
lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh
mất thứ quý giá của bản thân.
Chính là thời gian bạn sống.
Hãy
nhớ rằng: Tiền
có thể mua được một chiếc
đồng hồ nhưng không mua được thời gian.