Ở vùng cao nguyên Andes, phía Nam châu Mỹ nơi có độ cao hơn 4.000 mét so với mực nước biển, rất ít người lui tới, có một loại hoa sinh trưởng, tên gọi là hoa Puya.
Thời kỳ ra hoa của hoa Puya chỉ có 2 tháng, hoa lúc nở thì vô cùng
đẹp đẽ, đến khi hoa tàn thì cũng là lúc cả thân hoa héo khô.
Tuy nhiên, ai
có thể tưởng tượng
được rằng, loại hoa này vì để chắt chiu
cho thời kỳ ra hoa 2 tháng ngắn ngủi, đã phải
chờ đợi suốt 100 năm!
Nó chỉ lặng lẽ đứng nơi cao nguyên bạt ngàn, dùng lá hấp thu hơi ấm
mặt trời ban cho, dùng rễ hút lấy chất
dinh dưỡng trên mặt đất,
cố gắng tinh luyện mùi hương của bản thân, và cứ như vậy lặng lẽ chờ đợi suốt 100 năm!
Sự chờ đợi của hoa Puya là một loại
tín niệm, là một loại
theo đuổi. Sau khi nó đã gom góp đủ
màu sắc trong trăm năm, mòn mỏi chờ đợi một thế kỷ, nó đã lấy
tư thế cứng cáp, trang nghiêm mà nổi bật giữa bạt ngàn trời xanh với một sắc màu siêu việt chẳng đâu có được.
Tuy nhiên, chỉ nói không làm,
tham vọng tràn đầy đã trở thành chướng ngại trên
con đường theo đuổi thành công của chúng ta. Trong
con mắt của nhiều người, điều nhìn thấy được thường thường chỉ là huy hoàng của công thành
danh toại sau khi người ta thành công, nhưng lại
bỏ qua những cố gắng cực kỳ gian
khổ mà họ đã phó xuất trước đó.
Trên
thực tế, ở đời trước nay vốn không có thành công một lần là xong, chỉ có không ngừng
nỗ lực, mới có thể tích tụ sức bật để
thay đổi vận mệnh bản thân.
Học để biết cách chờ đợi, thì mới có thể biết cách vượt qua
mùa đông lạnh lẽo, để rồi 1 buổi mai nào đó ngày xuân tràn đầy
sức sống sẽ hướng về phía chúng ta.