Vậy thử hỏi, làm thế nào để trở thành một “nhân
tài” được đất nước trọng dụng ?
Hay nói cách khác, làm thế nào để trở thành một người có tài, có
đức để đóng góp, xây dựng đất nước ?
Bất kì yếu tố gì cũng phải có
nền tảng,
quá trình rèn luyện và mài giũa phải
bắt đầu từ khi còn nhỏ, từ khi mới bắt đầu có những khái niệm cơ bản về sự cố gắng,
tri thức và đam mê. Chẳng có ai thành công, nổi tiếng mà không trải qua những quãng
thời gian khó khăn, trên bất kì lĩnh vực nào cũng vậy. Showbiz Việt sẽ
không thể có một nghệ sĩ múa tài ba như Linh Nga nếu cô không dành hơn 10 năm
học tập miệt mài chuyên ngành múa ở nước ngoài, qua bao khó khăn và
khổ luyện.
Con người Việt sẽ không có một tiến sĩ
Toán học, được cả
thế giới công nhận,
người Việt đầu tiên đạt giải thưởng Fields nếu như giáo sư Ngô Bảo Châu không
sống vì đam mê, miệt mài vì đam mê để tìm ra công thức
chứng minh ‘bổ đề cơ bản’, là phần quan trọng trong
tầm nhìn về toán học mà Robert Langlands – công tác tại Viện
nghiên cứu cao cấp Princeton, New Jersey, đưa ra từ những năm 1960.
Thành tựu của Ngô Bảo Châu đã được tạp chí
uy tín Time của Mỹ
đánh giá là một trong 10 phát
kiến khoa học quan trọng nhất của năm 2009.
Không khó để bất kì một bạn sinh viên nào có thể tìm được một công việc bán thời gian tại một quán cafe hay nhà hàng
Tuy nhiên, bạn ạ, nếu bạn đang ở độ tuổi 18-22, cái độ tuổi sinh viên chưa
ra trường, bạn hoàn toàn nên
suy nghĩ kĩ hơn về
định hướng tương lai, định hướng
nghề nghiệp của mình. Ngay khi ra trường, ai cũng muốn tìm được công việc tốt, mức lương
ổn định, nhưng sẽ chẳng nhà
tuyển dụng nào muốn tuyển một người với CV “
nhân viên bán hàng part time tại Cafe Trung Nguyên , nhân viên
vận chuyển hàng cho A đây rồi,…”. Những công việc cho bạn sự giao lưu,
vui vẻ, không
áp lực, và có tiền để trang trải qua ngày không phải là “kinh nghiệm” mà các
nhà tuyển dụng mong muốn. Hôm nay, khi
ngồi với mấy anh bạn đều làm ở các
doanh nghiệp lớn, các anh đều đau đầu về việc không tuyển được người cho vị
trí còn thiếu ở
công ty, trong đó có một người
kể chuyện: “Tôi
phỏng vấn tuyển dụng, hỏi về kinh nghiệm làm việc, em ấy rất
hồn nhiên kể khoảng thời gian đã làm
phục vụ ở đây, làm
lễ tân ở đây, làm Đoàn đội sự kiện này…, nhưng đến khi hỏi đến
kiến thức chuyên môn
PR- MKT lại không biết gì nhiều”.
Như vậy có thể thấy, có rất nhiều bạn trẻ đang lo mối lo trước mắt, mà chưa hề tính đến cái
lợi sau này. Không ai có thể đảm bảo cho bạn rằng, với một tấm bằng
đại học, bạn sẽ có công việc
tử tế. Việc tương lai bạn là ai trong
xã hội, công việc có mức lương cao đến đâu, tất cả phụ thuộc vào
năng lực và sự cố gắng trên một nền tảng nhất định.
Nghĩa là, ngay từ khi còn nhiều thời gian rảnh, bên cạnh trường lớp
bạn bè, bên cạnh những việc đoàn đội cho bạn kỉ niệm của tuổi trẻ, bạn nên suy nghĩ
nghiêm túc rằng bạn sẽ là ai trong tương lai, và để trở thành người đó thì bạn cần gì ?
Nếu là một công việc
hướng ngoại, đi nước ngoài nhiều, liệu bạn đã có
tiếng Anh tốt chưa ? Đã có bằng IELTS chưa ? Giờ đây khi tiếng Anh là phổ cập rồi, có nên
đi học một
ngôn ngữ nào khác nữa không ?
Nếu bạn muốn trở thành một người làm
truyền thông, viết báo
giỏi, hãy thử trở thành cộng tác viên của các báo, những bài viết, những nhận xét của người trong nghề sẽ cho bạn rất nhiều bài học vỡ lòng quý giá!
Hãy nghiêm khắc với bản thân!
Có một số bạn sinh viên nghĩ rằng: Đỗ Đại học rồi! Nghỉ xả hơi thôi. Sau kì thi Đại học
căng thẳng và
mệt mỏi, nhiều bạn trẻ gần như
kiệt sức và nghĩ rằng học Đại học rất
đơn giản, chỉ cần đi học đủ, điểm
danh đủ, làm bài thi vừa qua, là có thể
bình yên có một tấm bằng Khá khi ra trường. Như vậy là bạn đang quá
nuông chiều bản thân!
Có một số người, thường rất khắt khe với mọi thứ, nhưng lại chẳng mấy khắt khe với chính bản thân mình. Họ có thể dành hàng giờ để đi
đọc và
bình luận những vụ
đạo nhạc, scandal rùm beng của cô ca sĩ diễn viên nào đó, hoặc trở thành
anh hùng bàn phím sẵn sàng
đả kích hoặc bình luận ở những topic hot… với
mục đích trở thành top comment (bình luận được nhiều like nhất). Họ rất khắt khe với mọi thứ diễn ra xung quanh, nhưng có khi chẳng biết thực sự mình thích gì, liệu đã bao giờ
sống hết mình vì cái gì chưa.
Thế nên,
đừng khắt khe với người đời nữa, hãy khắt khe với
thói quen và
lối sống của
chính mình trước đã. Thành công ở xã hội này có rất nhiều loại. Dù bạn có thích chơi
game,
chơi game thực sự giỏi, giỏi đến mức đi đấu giải quốc tế và trở thành game thủ cũng là một kiểu thành công, nếu bạn thích thể thao, tập ngày tập đêm tới mức có thể trở thành
thầy giáo,
cô giáo ở trường nào đó, cũng là một dạng thành công,…
Giá của 1 năm tuổi trẻ người Singapore bằng 1 tỷ USD trong mắt Lý Quang Diệu. Trong khi
thực tế cho thấy, nhìn chung bạn trẻ Việt đang bán tuổi trẻ của mình với giá chưa đến 1000 USD một năm, thấp hơn cả triệu lần…
Hãy đặt thử một
câu hỏi đơn giản, khi bạn ở tuổi đôi mươi, bạn có thể làm bất cứ công việc
lao động chân tay nào, người ta sẵn sàng thuê bạn để làm
bảo vệ, tiếp viên, phục vụ,… vì bạn trẻ
đẹp, năng động, có sức khoẻ, có
tinh thần cởi mở, không ngại khó, không ngại khổ, sẵn sàng làm việc với mức lương chỉ từ 8.000 – 12.000 đồng/ giờ. Đến khi bạn 40, 50 tuổi, khi sức khoẻ yếu đi, vóc dáng và
khả năng làm việc cũng chậm hẳn lại,… và bạn vẫn chẳng biết làm gì hơn là bán thời gian của mình cho công việc cần vóc dáng, lễ tân, đón khách,… liệu có còn ai thuê bạn không?
Vào một lúc nào đó… ta phải phân chia tuổi trẻ của mình một cách hợp lí, dù đang bị trăm thứ
cơm áo gạo tiền ghì lấy. Nếu không tự xây dựng
ước mơ của mình, người khác sẽ thuê bạn
xây dựng ước mơ của họ.
Dù thế nào, cũng nên sống có ước
mơ từ khi còn trẻ, và biết
nuôi dưỡng ước mơ, đam mê ấy một cách hợp lý. Đừng sinh ra là đốm
lửa, nhưng cứ tàn dần theo thời gian.