Năm mười
ba, mười bốn tuổi, Án Thù đã nổi tiếng khắp nơi về sự học rộng, đa
tài của mình. Các quan lại địa phương rất mến mộ
tài năng của ông và đã
quyết định tiến cử với triều đình,
cho ông đi gặp hoàng thượng.
Thật trùng hợp! Khi Án Thù đến kinh thành thì cũng đúng là lúc đang diễn ra kỳ thi đình. Người tham gia cuộc thì này là đều là những ông cống, ông nghè
được các địa phương
lựa chọn, cử đi thi. Án Thù không phải tham gia thi tuyển, mà được tiến cử đến gặp
nhà vua. Nhưng Án Thù cho rằng, chỉ có thông qua
thi cử mới
có thể đánh giá mình có tài học thực sự
hay không. Vì thế
ông chủ động xin được tham dự kỳ thi và đã được nhà vua ân chuẩn.
Tham gia kỳ thi này có hơn 1.000 người. Có nhiều người là học giả cao tuổi đã liên tục ứng thí trong nhiều năm, mái đầu đã điểm bạc. Có nhiều người là thí sinh
trẻ tuổi đang tràn đầy sức xuân và người ít tuổi nhất trong kỳ thi này chính là Án Thù.
Lúc đầu, ông cũng hơi
lo lắng, nhưng ngay sau đó ông tự trấn an rằng tuổi của mình còn nhỏ, nếu kết
quả thi không cao thì điều này chứng tỏ
học vấn của mình vẫn còn
nông cạn, vốn
kiến thức của mình vẫn chưa đủ, cần phải tiếp tục khắc
khổ học tập, có gì phải lo lắng,
sợ hãi chứ? Sau khi nhận đề thi, Án Thù xem
cẩn thận, và cảm thấy ngạc nhiên khi phát hiện đề thi này ông đã từng làm trước đây và được rất nhiều
người thầy danh tiếng
khen ngợi.
Lúc bấy giờ
tâm trạng án Thù rất
mâu thuẫn. Quả thực bài văn đó
do ông tự viết, bây giờ chỉ cần chép lại, đương nhiên nó cũng phản ánh được
trình độ học vấn của bản thân,
không thể nói là sao chép được, hơn nữa quan chủ khảo và các thí sinh khác đều không biết. Thế nhưng, ông lại nghĩ bài văn đó
do mình ngồi ở nhà viết đương nhiên sẽ thuận
lợi hơn ngồi viết ở trong phòng thi. Nếu ở phòng thi thì chưa chắc đã viết
tốt được như thế. Án Thù
nhớ đến
lời dạy của
thầy: “
Nghiên cứu học vấn cần phải
trung thực, nếu như
buông lỏng thì chỉ làm hại bản thân mà thôi”. Nghĩ vậy, nên ông quyết định nói ra
sự thật,
yêu cầu quan chủ khảo đổi cho ông đề thi khác. Thế nhưng luật lệ trường thi rất
nghiêm khắc. Mấy lần Án Thù định lên tiếng đều bị quan giám thị ngăn lại. Bất đắc dĩ Án Thù phải lấy bài văn đã viết làm
cơ sở sau đó tiến hành sửa chữa, thêm thắt. Án Thù đã hoàn thành bài thi một cách nhanh chóng.
Sau vài ngày chấm thi
vất vả, các quan chủ khảo công bố, Án Thù là một trong những thí sinh có điểm cao nhất và được vào cung điện diện
kiến nhà vua để tiến hành thi thêm lần nữa.
Khi gặp Án Thù, nhà vua
vui mừng nói: ”Bài thí của nhà ngươi trẫm đã đích thân xem rồi, không ngờ nhà ngươi nhỏ tuổi mà có tài học vấn sâu rộng như thế?”. Nghe nhà vua nói thế, Án Thù
vội vàng quỳ xuống tâu rằng mình có tội. Rồi ông kể lại cho nhà vua nghe về sự
may mắn trong kỳ thi vừa rồi, đồng thời xin nhà vua ra cho mình một đề thi khác để làm ngay trong cung điện.
Sau khi nghe Án Thù nói xong, cung điện bỗng im phăng phắc. Ai cũng ngạc nhiên, nghĩ thầm:“
Cậu bé này quả là
ngốc, người khác mong được may mắn như vậy mà không được, thế mà cậu ấy còn muốn đổi đề khác để thi lại”. Một lát sau, nhà vua
cười lên thật to và nói: ”Quả thật trẫm không
nhìn nhận ra. Nhà ngươi không những có tài học vấn uyên bác, mà còn rất
thành thật. Được rồi trẫm sẽ cho ngươi được toại nguyện”. Ngay lập tức, nhà vua cùng các đại thần bàn bạc với nhau, rồi đưa ra một đề bài có mức độ khó hơn để Án Thù làm ngay trước mặt mọi người. Án Thù
cố gắng kiềm chế sự
căng thẳng, hồi hộp,
tập trung tâm
trí nhanh chóng hoàn thành bài thi và nộp cho nhà vua. Mọi người xem xong đều trầm trồ khâm phục. Nhà vua cũng rất
vui mừng, khen ngợi Án Thù không ngớt lời và phong ngay cho ông học vị tương đương với tiến sĩ. Đồng thời nhà vua còn dặn dò các đại thần phong cho Án Thù một chức quan, để ông có
điều kiện rèn luyện,
hy vọng sau này ông sẽ trở thành rường cột của đất nước. Ngay sau đó, Án Thù được bổ nhiệm một chức quan nhỏ ở viện hàn lâm, nhưng vì bổng
lộc ít nên
cuộc sống của ông hết sức
chật vật.
Thời bấy giờ thiên hạ thái
bình, trong kinh thành đâu đâu cũng thấy cảnh vui chơi, đàn hát. Các quan trong triều ai cũng ba ngày một tiệc lớn, năm ngày một lần đi du ngoạn. Cuộc
sống thật nhàn hạ,
thoải mái. Án Thù cũng rất thích
uống rượu, làm thơ và mong muốn được giao lưu với các văn nhân khắp thiên hạ nhưng hiềm một nỗi không có
tiền nên ông không thể thực hiện được ý muốn của mình. Ngày nào cũng vậy, sau khi làm xong
công việc, ông lại trở về thư phòng
đọc sách, hoặc cùng
bạn bè bàn luận về văn chương.
Một
thời gian sau, triều đình muốn tuyển chọn một viên quan phò giúp Thái tử, với điều kiện học vấn cao và
phẩm hạnh phải tốt. Các đại thần phụ trách việc tuyển chọn rất
thận trọng trong lần tuyển người này. Họ tiến hành xem xét, sàng lọc nhiều lần, nhưng vẫn chưa lựa chọn được ai. Nếu
chọn lựa người không đảm đương được nhiệm vụ họ sẽ bị nhà vua quở trách.
Một hôm, nhà vua ra chiếu chỉ, yêu cầu các quan phụ trách việc tuyển lựa phải đưa Án Thù vào danh
sách các ứng viên. Vì thời gian trôi qua đã lâu nên rất nhiều đại thần không biết Án Thù là ai. Sau khi dò hỏi, họ mới biết đó là một viên quan nhỏ trong viện hàn lâm. Mọi người đều cảm thấy kì lạ bởi không hiểu tại sao nhà vua lại đánh giá Án Thù cao như vậy.
Thì ra, nhà vua nghe nói Án Thù suốt ngày
đóng cửa đọc sách, không bao giờ tiệc tùng chơi bời, lại nghĩ đến sự thể hiện của Án Thù trong cung điện, nên ông cho rằng Án Thù không chỉ là người có tài năng mà còn là người
chăm chỉ,
thật thà. Lựa chọn một người như thế phò tá cho Thái tử quả là rất thích hợp. Chính vì thế, nhà vua đích thân đề cử Án Thù.
Trước khi nhận chức vụ mới, theo thông lệ Án Thù phải đến cảm tạ nhà vua. Sau khi căn dặn Án Thù, nhà vua khen ngợi ông: ‘‘Ngày ngày đóng cửa đọc sách, không tiệc tùng rượu chè, quả là một tấm
gương sáng cho mọi người học tập”.
Án Thù nghe xong, bèn
cúi đầu nói: ”Thần không phải là không muốn rượu chè, vui chơi cùng với văn nhân trong thiên hạ. Nhưng chỉ vì thần
nghèo túng, không có tiền nên không thể giao du cùng với họ. Nếu thần có tiền, chắc chắn thần cũng sẽ làm như người khác. Thần cảm thấy
hổ thẹn trước
lời khen của bệ hạ!”.
Nhà vua nghe xong rất
cảm động và nghĩ bụng: Nhất định mình phải
trọng dụng những người thành thật như thế này.
Từ đó trở đi, chức quan của Án Thù ngày càng cao, danh tiếng cũng càng ngày bay xa. Nhưng ông luôn giữ được
đức tính thành thật và
tinh thần cần cù
chịu khó cho đến tận những ngày cuối cùng của
cuộc đời.
Một vị chính trị gia lớn đã từng nói: ”Những người tự cho mình là thông minh thường không có được những kết cục tốt
đẹp.
Người thông minh nhất trên
thế giới là người thật thà nhất. Bởi vì chỉ có những người thành thật mới vượt qua được sự
thử thách của lịch sử và thực tiễn”.