Tiểu Vương trước giờ chưa từng đặt chân vào sòng bạc. Ông Vương đưa
cho cậu 2000 đô-la, truyền cho cậu hiểu rõ mánh khóe và thủ đoạn trên chiếu bài. Sau đó, ông dặn cậu dù thế nào cũng không
được để thua sạch hết
tiền.
Tiểu Vương gật đầu nhận lời. Lão Vương vẫn chưa thể yên
tâm, dặn
con trai nhất định phải giữ lại 500 đô-la. Tiểu Vương nghĩ thầm trong bụng, bố nói còn lại bao nhiêu thì sẽ còn lại bấy nhiêu, chuyện này nào có khó gì.
Tuy nhiên cậu lại không ngờ được rằng máu
cờ bạc rất mau chóng đã ngấm vào máu mình. Cậu thua đến tối tăm mặt mũi, không còn lại xu dính túi, từ sớm đã
quên sạch lời dặn của
cha.
Thì ra, sự
lo lắng của ông Vương
quả thực không thừa. Ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương vô cùng
chán nản. Anh vốn
tưởng rằng hai ván sau cùng
có thể kiếm lại được cả vốn lẫn lời bởi lúc đó lá bài trên tay đang rất
tốt. Nào ngờ Tiểu Vương thua lại càng thảm hơn.
Ông Vương nói: “
Con vẫn còn phải đi vào sòng bài tiếp nữa. Nhưng con đã thua sạch hết tiền vốn, ta
không thể cho con thêm đồng nào nữa cả. Chúng ta có giao ước trước, con cần phải tự mình kiếm lấy tiền”.
Không lâu sau, Tiểu Vương tận dụng
thời gian một tháng đi làm
nhân viên thời vụ kiếm được 700 đô-la. Một lần nữa, anh lại đi vào sòng bạc. Lần này, anh tự đặt ra quy định cho mình, chỉ được phép thua một nửa số tiền. Khi thua đến nửa số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi canh bạc.
Nhưng đến khi thua đến mức
giới hạn mà mình đặt ra, có một
ma lực vô hình khiến hai chân anh cứng đơ ở đó không cử động được. Tiểu Vương đã phá vỡ
kế hoạch của mình. Dù day dứt trong tâm, sau cùng anh vẫn đặt hết toàn bộ số tiền lên trên canh bạc. Lần này anh lại thua sạch.
Người cha đứng ở bên cạnh nhìn anh không nói lời nào. Khi đi ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương nói với cha rằng: “Con không muốn bước chân vào sòng bạc nữa. Con chỉ có thể là một kẻ
thất bại. Hơn nữa,
tính cách của con cũng là đến khi thua sạch hết
đồng xu cuối cùng mới chịu dừng lại”.
Người cha nói: “Không, con vẫn phải đi vào sòng bạc tiếp nữa, bởi đó là nơi trận đấu diễn ra kịch liệt nhất,
vô tình nhất, tàn khốc nhất trên
thế giới này.
Đời người cũng giống như canh bạc, sao con lại không bước vào?”.
Tiểu Vương đành phải đi làm thuê ngắn hạn. Khi anh bước chân vào sòng bạc lần nữa đã là chuyện của nửa năm sau. Lần này,
vận khí của anh vẫn không được tốt, lại là một màn
thua cuộc như thường lệ. Nhưng anh đã
điềm tĩnh hơn,
chín chắn hơn rất nhiều.
Khi tiền thua hết một nửa, anh dứt khoát rời khỏi sòng bạc. Thực chất tuy vẫn thua nhưng trong lòng anh lại có một loại cảm giác
chiến thắng. Lần này anh đã chiến thắng được bản thân mình. Anh đã không để mình phải thua đến đồng xu cuối cùng.
Lão Vương nhìn ra được
niềm vui sướng của con trai, nói: “Con cho rằng đi vào sòng bạc là muốn chiến thắng ai đây! Con trước hết cần phải
chiến thắng bản thân mình! Kiếm soát được bản thân mình, con mới có thể trở thành người thắng cuộc thật sự“.
Từ đây, mỗi lần đi vào sòng bạc, Tiểu Vương đều đặt ra một mức giới hạn cho riêng mình: Khi thua
mất một phần mười số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi đó. Lâu dần, Tiểu Vương quen thuộc với sòng bài và đã
bắt đầu chiến thắng. Lần đầu tiên, anh không chỉ giữ được tiền vốn, hơn nữa còn thắng được mấy trăm đô-la.
Người cha đứng bên cạnh nhắc nhở anh, bây giờ đã đến lúc phải rời khỏi bàn đánh bạc rồi. Nhưng ở vào lúc gió thuận buồm xuôi như vậy, Tiểu Vương nào chịu
bỏ cuộc? Quả nhiên anh lại thắng được thêm 15% số tiền.
Tiểu Vương mừng rỡ
khôn cùng, trước mắt đã sắp thắng được con số gấp đôi. Đây là cảnh trước nay anh chưa từng tưởng tượng ra, trong lòng
hứng khởi không thôi.
Nào ngờ, chính ngay lúc này, tình thế đã chuyển biến bất ngờ, có mấy
đối thủ đã gia tăng tiền cược. Chỉ vỏn vẹn hai ván, anh đã thua sạch. Tiểu Vương giật mình, khắp người đổ mồ hôi hột.
Lúc này anh mới
nhớ đến
lời khuyên can của ông Vương. Nếu như lúc đó có thể rời khỏi sòng, anh đã là một người chiến thắng. Đáng tiếc, ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng, lại một lần nữa Tiểu Vương phải
làm người thua cuộc.
Một năm sau, lão Vương lại đến sòng bạc xem
phong cách đánh bạc của con trai. Tiểu Vương của lúc này đã giống như một tay
già đời, thắng thua đều dừng lại ở mức khoảng 10%, không kể là thua mất 10%,
hay là thắng được 10%, anh đều sẽ rời khỏi sòng.
Ngay cả lúc đắc ý nhất, anh cũng sẽ
buông tay, dứt khoát rời đi. Lão Vương
cảm động không thôi. Ông biết được rằng trên đời này người có thể rút lui ngay trong lúc chiến thắng mới là người chiến thắng thật sự. Những người như vậy, thiên hạ ít lại càng ít. Còn con trai của ông đã làm được điều đó.
Lão Vương cuối cùng
quyết định bàn giao khối
tài sản mấy chục tỷ của
nhà mình cho Tiểu Vương đảm trách. Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc, bởi anh vẫn còn chưa hiểu chút gì về
nghiệp vụ của
công ty.
Lão Vương vẻ mặt ung dung
bình thản nói: “Nghiệp vụ là chuyện nhỏ, biết bao nhiêu
người thất bại không phải là bởi họ không hiểu nghiệp vụ, mà là không khống chế được
cảm xúc bản thân, rồi phóng túng
dục vọng không ngừng. Người ta không phải không biết cách
nắm giữ tài sản mà là không
kiểm soát nổi
chính mình. Điều này, con đã
học được rồi“.