Năm tháng qua đi, lặng lẽ
yêu rồi lặng lẽ , lặng lẽ ân cần rồi lặng lẽ rồi xa.
Tuổi thanh xuân thật ngắn, lại thật dài và thật sâu. Đâu ai biết trước rằng
yêu thương rồi cũng sẽ đến lúc phải
chia ly...
Tình yêu như bến đỗ và những chuyến
xe, đến và dừng lại một điểm. Đến lúc
chuyến xe ấy cần đi nó sẽ để lại những vết hằng của
bánh xe trên mặt đất. Và nó cũng chính là những người đi ngang
cuộc đời ta và để lại
cho ta những
vết thương lòng...
Sẽ có lúc chẳng thể đến cũng chẳng thể đi, chẳng thể tiếp tục mà cũng chẳng thể dừng lại. Khi yêu chẳng ai muốn có những
kết thúc buồn. Nhưng nếu
không thể quan
tâm chăm sóc được người mình yêu thương thì cũng
đừng nên khiến họ phải tiếp tục
khổ đau vì mình... Thà là đau một lần rồi lại thôi còn hơn là
nỗi đau cứ mãi gặp nhắm từ ngày này qua tháng nọ.
Chia tay cũng là
hi sinh và cũng cách để yêu thương.!
Chia tay rồi thì ai mà chẳng
đau lòng nhưng rồi cũng phải trở về với
cuộc sống hằng ngày. Đi
học, đi làm rồi cũng phải trở về
nhà, thế là ta còn phải
bận rộn với cuộc
sống hằng ngày chỉ là ta bỏ bớt đi những
thói quen dành cho nhau mà thay vào đó ta lại tập quen dần với những thói quen khác... Và thế là, bận rộn cũng là cách những người sau họ từng làm.
-Sau hãy ngưng thôi việc tìm kiếm tên nhau trên
facebook, đừng âm thầm theo dõi nhau làm gì, đừng
đọc những dòng status của họ chỉ khiến ta lại càng
-Sau đừng quá
ưu phiền, đừng
trách móc nhau, đừng
phán xét nhau bởi vì ta cũng từng yêu nhau rất nhiều, cũng dành mọi thứ cho nhau, từng cho nhau những kỉ niệm. Tình yêu không ai đúng chẳng ai sai nên cũng đừng vì thế mãi đau lòng
Hãy xem mọi thứ là kỉ niệm, cất giấu vào nơi chỉ có ta với ta và thời gian chắc chắn sẽ là liều thuốc
tốt nhất
có thể xoa dịu vết thương lòng. Nó giống như sau cơn mưa trời lại sáng.