Cách đây rất lâu, ở một làng nọ có một
cây táo cổ thụ. Hàng ngày có một
cậu bé hay ra chơi đùa với cây. Cậu leo trèo lên ngọn cây, hái
táo để
ăn và khi đã
mệt mỏi, cậu
ngủ thiếp đi dưới bóng râm của nó. Cậu rất
yêu quý cây táo và cây táo cũng thích chơi đùa với cậu.
Thời gian trôi đi, cậu bé ngày nào đã lớn và không còn chơi đùa với cây táo nữa. Một ngày nọ cậu xuất hiện với vẻ mặt rất
buồn bã. Cây táo muốn cậu chơi đùa với nó, nhưng cậu
từ chối: "Tôi không còn nhỏ nữa và tôi không muốn chạy xung quanh cây. Tôi muốn đồ chơi kia nhưng tôi không có
tiền để mua chúng".
"Tôi cũng không có tiền", cây táo nói, "nhưng cậu
có thể hái các trái táo để bán và cậu sẽ có tiền".
Cậu trai rất mừng khi nghe lời đề nghị. Cậu hái hết táo mang đi bán và không trở lại nữa. Cây táo rất buồn vì
nhớ cậu.
Một ngày kia, cậu bé ngày nào đã trở thành một chàng trai, đến bên cây táo. Cây táo rất
vui mừng và muốn cậu chơi đùa với nó, nhưng chàng trai từ chối và đề nghị cây táo hãy
cho chàng một ngôi
nhà để gia đình của chàng trú ẩn.
"Tôi không có nhà để cho cậu", cây táo nói, "nhưng cậu có thể chặt những tán cây của tôi để làm nhà".
Và thế là chàng trai chặt hết các tán cây,
vui vẻ mang đi. Cây táo rất
hạnh phúc khi chàng trai
cười nhưng không thấy chàng quay lại. Nó trở nên
buồn bã và
cô độc.
Vào một ngày hè nóng nực rất lâu sau đó, chàng trai nay đã đứng tuổi lại xuất hiện. Cây táo
vui mừng quá đỗi. Nó muốn chơi đùa, nhưng người
đàn ông từ chối vì mệt mỏi. Ông muốn có một chiếc thuyền để
nghỉ ngơi và muốn cây táo giúp mình. Cây táo đề nghị người đàn ông hãy đốn thân cây to lớn của nó để làm thuyền. Người đàn ông đốn cây và không trở lại nữa.
Cuối cùng, vào một buổi chiều, người đàn ông năm xưa lại xuất hiện với thân hình hom hem,
già yếu.
"Ôi
con trai, bây giờ thì ta không còn gì để cho
con nữa rồi", cây táo nói, "không còn những
quả táo chín ngọt..."
"Con không còn răng để ăn táo…"
" Ta cũng chẳng còn cành để con leo..."
"Vậy ta không còn gì nữa, chỉ còn mỗi gốc cây", cây táo
khóc.
"
Con không cần gì nữa cả, chỉ cần một chỗ để nghỉ ngơi", nói rồi ông lão
ngồi lên gốc cây.
Cây táo rất đỗi vui mừng. Dường như nó đang cười qua làn nước mắt.