Có người 
đàn ông nọ đang đi rong chơi trong rừng, chợt thấy một 
con hổ 
đói gầm lên và lao về phía mình. Anh ta kinh hoàng 
vội vàng cố sức bỏ chạy.
 
 
Con hổ cứ đuổi riết không tha, người đàn ông đã đi đến đường cùng. Đứng trước vực thẳm, anh nghĩ bụng: “Nếu để con hổ kia vồ 
được, thời ta 
chết chẳng toàn thây, chi bằng nhảy xuống vực là hơn, không chừng còn 
cơ may 
sống sót”. Thế là anh nhắm mắt nhảy xuống vực. 
May mắn là anh mắc vào một cành 
mơ trĩu 
quả vươn ra chênh vênh trên vách đá.
 
 
Đang 
vui mừng hớn hở vì thoát chết, anh bỗng nghe tiếng rống kinh khủng 
ở đâu vọng đến. Nhìn xuống đất, anh muốn rụng rời tay chân khi thấy một con tử to lớn đang ngẩng đầu lên nhìn mình.
 
 
Anh tự nghĩ: “
Sư tử cũng 
hung dữ chẳng khác gì hổ, rơi vào miệng nó thì chỉ có chết”. Đang khi ấy, anh lại nghe tiếng “rột rẹt, rột rẹt”. Nhìn kỹ phía gốc cành mơ, anh giật mình hoảng 
sợ khi thấy hai con chuột, một trắng một đen, đang nhe răng cố sức gặm cành mơ.
 
 
Anh nghĩ bụng: “Bị chuột gặm gãy cành mơ té chết còn hơn bị sư tử xẻ thịt”. Sau khi lấy lại 
bình tĩnh, anh cảm thấy đói bụng, bèn hái vài quả mơ đang chín mọng bên cạnh mình và 
ăn ngon lành.
 
 
Anh cảm thấy cả đời mình chưa từng được ăn thứ gì ngon như những quả mơ này. Lần đến một cành chạc 
ba, anh lại nghĩ: ”Sớm 
muộn gì cũng chết, chi bằng trước khi theo ông bà, ta cứ 
ngủ một giấc 
cho ngon lành cái đã”. Thế là, anh ngủ thiếp đi trên cành cây.
 
 
Lúc tỉnh lại, anh chẳng thấy chuột trắng, chuột đen, hổ, sư tử đâu nữa. Anh bèn 
thận trọng lựa thế, men theo cành cây bám vào vách núi và từ từ xuống đến mặt đất an tòan.
 
 
Thì ra, khi anh đang ngủ, con hổ trên đỉnh núi đói quá chịu không nổi, bèn gầm lên một tiếng, lao xuống để bắt anh. Hai con chuột nghe tiếng hổ gầm thì kinh sợ bỏ chạy. Lão hổ lao xuống vực quần nhau với sư tử, cuối cùng cả hai bị thương rồi bỏ chạy mỗi con một nơi.
 
Người ta nói: Khi 
con người ta sinh ra là 
bắt đầu của 
khổ nạn, tựa như con hổ đói kia cứ truy đuổi chúng ta và 
cái chết luôn chực chờ chúng ta như con sư tử nọ đứng ở dưới vực.
 
 
Thời gian trôi qua, ngày lại đến đêm, không ngừng bào mòn cái thân giả tạm của chúng ta, giống như hai con chuột trắng và chuột đen không ngừng gặm nhấm cành mơ đó.