Chẳng hạn, hai người đi
ăn tối, khi hỏi đối phương thích ăn gì,
bạn liền nhận
được câu
trả lời "Sao cũng được". Có thật là món nào cũng như nhau? Nếu là nạn nhân thường xuyên của câu trả lời này, hẳn bạn sẽ thấy ức chế và
trách móc: "Ít nhất cũng phải có một
lựa chọn chứ". Rồi bạn sẽ dần
xa lánh những người
hay hời hợt với tất cả mọi thứ. Vậy tại sao chúng ta lại có
thói quen dùng
cụm từ này?
1. Bị cuộc sống bức đến mức "sao cũng được"
Hoàn cảnh tạo nên
con người, rất nhiều người ban đầu cũng có lựa chọn của riêng mình, nhưng ý
kiến của họ thường bị người khác gạt đi. Về sau, họ phát hiện rằng dù có đưa ra lựa chọn thì cũng chẳng có tác dụng gì, thế là họ
bỏ qua cái
quyền suy nghĩ, bỏ cả quyền lựa chọn và luôn rơi vào trạng thái
bị động.
Trở lại
ví dụ trên, khi bạn nói: "Ăn gì cũng được", người khác sẽ gọi món và bạn phải
chấp nhận một cách bị động. Nếu không thích, bất quá bạn
có thể ăn ít hoặc không ăn.
Nghĩa là bạn có thể tiếp nhận hay không tiếp nhận lựa chọn của người khác dành
cho mình. Về lâu dài, sẽ chẳng ai kể cả người
thân thiết biết bạn cần gì, muốn gì. Bạn dễ rơi vào tình trạng bị bỏ qua, thậm chí bị xem thường.
Đối với một sự việc chưa rõ
kết quả, nhiều người dễ nảy sinh
sợ hãi, trốn tránh và "sao cũng được" trở thành lời thoái thác
tốt nhất. Chẳng hạn, một số người trong thâm
tâm cũng khao khát có một cuộc hôn
nhân viên mãn, nhưng họ luôn
hoài nghi chẳng biết mình có thể
sống hạnh phúc hay không. Chính
nỗi lo sợ mơ hồ này mà họ tỏ ra bất cần
hôn nhân. Tuy nhiên, nếu không dám đối mặt với
thử thách, sớm
muộn họ cũng rơi vào tình trạng quá lứa lỡ thì.
Một số người luôn nhìn cuộc sống xung quanh với
thái độ "không liên quan đến tôi". Có thể vì họ không
hài lòng với cuộc sống nên dần trở nên vô cảm với bản thân. Khi không còn thiết tha với
chính mình nữa, họ cũng bàng quan với người xung quanh và cụm từ "sao cũng được" sẽ xuất hiện thường trực. Chúng ta thường nói rằng:
Giao tiếp mang tính hai chiều, bạn bỏ ra ít thì
nhận lại chắc chắn cũng ít. Vì vậy, khi bạn hời hợt, vô cảm với người khác thì điều
nhận về cũng là sự hời hợt và lãnh
đạm.
4. Không có chủ kiến
Không có chủ kiến cũng đồng nghĩa như không có
cái tôi. Trong cuộc sống, khi luôn có người khác giúp bạn
sắp xếp,
an bài mọi thứ, vậy bạn đâu cần lựa chọn gì. Rất nhiều người cả
cuộc đời đều được sắp đặt sẵn. Bạn có thể nghĩ rằng họ có tính
ỷ lại nhưng cũng có thể đó là bản tính
hiền lành, muốn
dĩ hòa vi quý hoặc vì hoàn cảnh không cho phép họ có quyền
quyết định.
Ví dụ, một người suốt hai mươi mấy năm tuổi đời đều nghe theo sự sắp xếp của gia đình, đến khi phải rời khỏi vòng tay bảo bọc của
bố mẹ, họ trở nên
cô độc, sợ hãi, không dám
gánh vác việc gì. Vậy là "sao cũng được"
bắt đầu xuất hiện thường trực trên môi họ và trở thành tấm khiên che chắn
nội tâm, là linh đơn diệu dược giúp họ ứng phó với tất cả các
câu hỏi.
Khi đối mặt với sự
phiền não và bất lực, có thể bạn sẽ nói: "Chuyện đời đâu như mơ, thôi thì sao cũng được". Cụm từ này trở thành lời cảm thán, tự
an ủi mình, là thái độ thản nhiên trước cuộc đời khắc nghiệt.