Sở dĩ có rất nhiều người luôn
phiền não, thống
khổ, chính bởi bản thân họ là một người có
trí nhớ cực
tốt, đối với những người và sự việc trước đây không
buông bỏ xuống
được, không
quên được.
Quên mất mình đã cho người khác ân đức
Giúp đỡ người khác vốn là một
việc làm tốt, nhưng bởi vì luôn để ý, luôn
nhớ rõ ở trong lòng cho nên trở thành
gánh nặng, làm cho chính bản thân mình sống không thể
vui vẻ, thoải mái.
Ai rồi cũng có lúc sẽ cần người khác đưa tay ra giúp đỡ, vì vậy hãy
ghi nhớ sự giúp đỡ của người khác nhiều một chút, bớt nhớ cái ân
giúp đỡ người khác của mình, thì cuộc sống của mình sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Từ bỏ oán hận người khác cùng với những việc không như ý trước đây
Làm người ở đời sẽ gặp được rất nhiều người, trải qua rất nhiều sự việc, trong đó
có thể có rất nhiều người khiến chúng ta tức đến phát điên, hận đến nghiến răng nghiến
lợi, có thể có rất nhiều việc khiến chúng ta bị trói buộc, thậm chí
ăn không ngon
ngủ không yên.
Khi một người khoác lên tâm mình những oán hận thì chính là lúc đem lòng mình đi giam cầm vào trong tù ngục.
Ánh mắt của họ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cái người bị oán hận kia, rồi họ sẽ làm những việc không
ý thức được với người kia, dần dần cuộc sống của họ càng lúc càng không như chính mình.
Mà không thoải mái cũng giống như một vết sẹo đau đớn, mỗi một lần nhớ đến thì nó sẽ phát tác đau đớn một lần; càng bám riết nhớ lấy nó, nó càng khó có thể lành lại.
Cho nên trong cuộc đời
con người đừng ngại hãy dễ quên một chút, quên trước đây oán hận cùng với
tức giận đối với người khác.
Buông là sự
giải thoát tốt nhất. Khi có một ngày chúng ta vứt bỏ được những việc này, chúng ta sẽ phát hiện rằng ánh
mặt trời ấm áp kia đã lâu không thấy nay cuối cùng cũng xuyên qua
bóng đêm chiếu rạng rỡ trên người mình.
Không nên luôn đắm chìm với hào quang quá khứ
Có người nói, đắm chìm với quá khứ huy hoàng là tảng đá
trở ngại lớn nhất cho
tương lai. Mỗi người đều có quá khứ, đều có thời xuân phong đắc ý, nhưng dù sao đó cũng là quá khứ. Mà trong cuộc sống có rất nhiều người không hiểu điều này, cứ lấy quá khứ đi định nghĩa cuộc sống
hiện tại của mình.
Thấy cuộc sống người khác trong quá khứ không bằng mình, nhưng hiện nay những người đó lại tốt hơn mình rất nhiều, trong tâm lại không muốn
cố gắng để theo kịp, lại cảm thấy thật không
công bằng: Dựa vào cái gì hắn trước đây là một người
nghèo khó mà hiện tại lại tốt như vậy?
Khi người khác từng bước đi lên phía trước thì họ lại “sống bám vào quá khứ”, còn tự cho là mình thông minh, cứ thế cùng người khác chênh lệch ngày càng lớn, cuộc sống càng lúc càng đình trệ.
Những người đắm chìm vào quá khứ huy hoàng không chịu rời bỏ kia, sẽ tự nhận thấy rằng mình là người có thực
tài nhưng không gặp thời, là
do cuộc sống cố ý gây trở ngại
khó khăn cho mình, thế là trong tâm phẫn hận bất
bình, nhìn xem cái gì cũng không thuận mắt.
Ngày hôm qua không thể ở lại, quá khứ huy hoàng cũng vậy. Nếu chẳng để ý huy hoàng của quá khứ, thì cũng sẽ không dừng bước
tiến lên, sẽ không sinh lòng
bất mãn đối với cuộc sống, thì cuộc sống này từng bước tiến lên thật tốt
đẹp.
Đời người quá ngắn, xin hãy làm một người dễ quên
Hãy nhìn xem những người xung quanh chúng ta đi, ta sẽ phát hiện ra rằng những người có
trí nhớ tốt thì thường thường có cuộc sống không thoải mái. Những người này trong tâm họ luôn chất chứa rất nhiều người và sự việc, không chịu buông xuống, cho nên tự vây khốn chính mình, luôn tìm mọi cách vùng vẫy trong thống khổ.
Cuộc đời này chính là quá ngắn ngủi, không có nhiều
thời gian để cho
đau khổ cùng lãng phí, sao không làm một người có trí nhớ kém một chút. Không cần để cho người, việc đã qua thành vật trói buộc lòng mình. Cuộc sống cần phải đi lên phía trước,
bỏ qua người khác, bỏ qua quá khứ, cũng bỏ qua chính mình.