Đạo lý của thế gian là “Hữu đắc tất hữu thất”, tức có được ắt có mất. Vậy nên “được mà dửng dưng thờ ơ, mất vẫn an nhiên tự tại…” chính là một cảnh giới ung dung tự tại đáng có của con người.
Trong dòng đời
mưu sinh,
con người ta ngàn năm trôi nổi trên thế gian này, chẳng qua cũng chỉ như một vở kịch lớn. Ngoảnh đầu nhìn lại bỗng thấy thành
hay bại cũng chỉ là
hư vô. Công
danh lợi lộc của một
đời người trên thế gian chớp mắt cũng thành
quá khứ dần tan biến như khói mây, một khi đã qua đi là không quay trở lại.