Điều quan trọng nhất trên đời chính là
được sống cuộc đời của mình theo cách riêng của mỗi người. Khi
bạn dám chọn
sống thật với bản thân và dám làm những gì mình muốn, bỏ ngoài tai đàm tiếu miệng đời, đó cũng là lúc bạn
chiến thắng cả cuộc đời của
chính mình.
Không chứng minh gì cả, bạn là người chiến thắng
Chuyện kể rằng có một anh
tài xế chở bệnh nhân
tâm thần cho bệnh viện tâm thần. Trong một lần đưa đón, anh ta để lạc
mất ba bệnh nhân
do sai sót. Vì để bảo toàn
công việc của mình, anh ta đã lái đến trạm
xe bus gần đó rồi mời chào chở
miễn phí cho những ai về cùng đường. Nhờ thế, anh lừa được ba người hoàn toàn
bình thường lên xe rồi chở thẳng vào bệnh viện.
Và sau cùng, trải qua rất nhiều
nỗ lực, ba người họ mới
có thể thoát khỏi trại tâm thần. Khi họ được rời đi, các
phóng viên biết chuyện mới đến mời
phỏng vấn để tìm hiểu thực hư ra sao. Phóng viên đã hỏi cả 3 người: Khi anh bị đưa vào trại tâm thần, anh đã dùng cách nào để tự giải cứu mình?
Anh chàng
định luật học trả lời: Tôi nghĩ, tôi phải ra khỏi đó bằng mọi giá, tôi cần chứng minh bản thân mình không có bệnh.
Phóng viên: Anh chứng minh bằng cách nào?
Anh chàng định luật học: Tôi nói: "Trái đất này hình cầu", đây là một
chân lý hiển nhiên. Tôi nghĩ người nói lời chân lý ắt
không thể nào là người mắc bệnh tâm thần được đúng không?
Anh chàng định luật học: Không, khi tôi nói câu này đến lần thứ 14 thì
nhân viên y tá liền chích cho tôi một mũi an thần vào mông.
Đến phiên anh chàng
chuyên gia xã hội học: Tôi nói với các
bác sĩ và nhân viên y tá ở đó rằng tôi là một chuyên gia xã hội học. Tôi nói tôi biết cựu
tổng thống Mỹ là Bill Clinton, còn cựu thủ tướng Anh là
Tony Blair, khi tôi kể đến tận các đảo ở Nam Thái Bình Dương thì bọn họ cũng tiêm cho tôi một mũi. Sau đó tôi không còn dám nói gì nữa.
Phóng viên: Vậy là anh chàng
nông dân cuối cùng đã cứu mọi người, nhưng bằng cách nào?
Anh chàng chuyên gia xã hội học trả lời: Sau khi cậu ta vào đó, cậu ta không nói gì cả, đến lúc
ăn cơm thì cậu ta ăn, đến lúc đi
ngủ thì cậu ta ngủ. Khi y tá giúp cậu ta cạo râu thì cậu ta
cảm ơn, đến ngày thứ 28 thì cậu ta được thả ra khỏi trại tâm thần rồi đi báo cảnh sát để cứu bọn tôi.
Sau cuộc phỏng vấn, phóng viên đã cảm thán rằng: "Một
người bình thường mà muốn chứng minh mình là người
bình thường quả là khó phi thường. Có lẽ
chỉ người không chứng minh mình là người bình thường mới là bình thường".
Ban đầu, bất kỳ ai bị
hiểu lầm đều có mong muốn giải thích,
hi vọng có thể làm sáng tỏ hiểu lầm đó với mọi người. Đó cũng là nỗi
sợ hãi khi bị người ta xúc phạm, bị gièm pha,
sợ cảm giác bị đàm tiếu và
cô lập. Rất nhiều người không chịu được
nỗi sợ ấy và trở nên
nhạy cảm với
ánh mắt người đời. Nhưng khi thời gian qua đi, họ sẽ nhận ra điều đó hoàn toàn không cần thiết vì sau hiểu lầm này sẽ lại có những hiểu lầm khác, họ có thể giải thích được mãi không?
Tốt nhất là đừng vội biện minh bất cứ điều gì. Thay vì nói quá nhiều, chúng ta chỉ nên mở miệng một vài năm và biết cách
im lặng hàng thập kỷ. Thời gian sẽ đưa ra câu trả lời tốt nhất.
Bên cạnh đó, những lời thanh minh, giải thích, thậm chí khóc lóc
tâm sự, còn khiến chúng ta rơi vào thế yếu và bị người khác thương hại. Thay vì làm điều đó, sao không chọn cho mình niềm
kiêu hãnh của
kẻ mạnh và khiến người xung quanh phải ngước nhìn? Thay vì sợ mình không đủ tốt trong mắt người ngoài, chúng ta nên sợ mình đang
lãng phí thời gian quý báu, làm ảnh hưởng sự
tập trung hay mất cảm giác ngon miệng của bữa tối nay thì hơn.
Cuộc
sống thực sự không cần nhiều lời giải thích. Nhân gian muôn màu,
nhân sinh thì muôn dạng. Vậy nên
làm người không nhất thiết phải giải thích bản thân mình cho người khác. Bởi người hiểu mình thì không cần giải thích, còn kẻ không hiểu thì giải thích cũng bằng không. Từ giờ trở đi, bạn hãy học
cách sống theo đúng ý mình và dành thời gian cho những điều mình muốn, bỏ ngoài tai định
kiến của người ngoài.
Ngừng giải thích với người khác và hãy
sống đúng với bản thân! Chỉ có cách này, chúng ta mới có thể
tự hào nói rằng cuộc sống đáng giá biết bao. Chúng ta sẽ là người chiến thắng duy nhất trong cuộc đời của chính mình.