Nhà văn Hồ Thích từng nói: “Việc
ác nhất thế gian, chính là khi
nổi giận; việc hạ lưu nhất thế gian, chính là khi để người khác thấy được khuôn mặt
giận dữ đó, việc này so với bị đánh
chửi thì còn khó
chịu đựng hơn”.
Chúng ta khi ở chỗ
làm việc, đa số đối với
ông chủ thì rất cung kính, đối với đồng sự thì hòa ái,
gần gũi, đối với người lạ thì
lễ phép. Nhưng
bạn có phát hiện ra, thường thường khi vừa về đến nhà, chỉ nói vài câu là đã cáu kỉnh với người nhà.
Chúng ta đối với người thân thường có quá nhiều
yêu cầu, quá nhiều bắt bẻ, hơi không vừa ý là
giận dữ. Nhưng người nhà thì dù sao cũng cùng huyết thống,
cho nên dù chúng ta có giận dữ như thế nào, cuối cùng họ vẫn
có thể tha thứ cho chúng ta, cũng chính vì vậy mà làm cho nhiều người tính tình càng ngày càng
khó chịu, càng ngày càng không kiêng nể gì.
Tục ngữ nói: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền dĩ báo”, nhận một giọt nước ân
nghĩa, thì phải dùng cả
con suối để đáp đền, đối với sự ủng hộ và
giúp đỡ vô
điều kiện của người nhà, chúng ta phải có lòng
cảm ơn sâu sắc.
Cho nên đối xử với người nhà cũng là việc mà chúng ta sẽ phải
học cả đời. Khi chúng ta học được cách
biết ơn, thì chúng ta mới có thể kiểm soát được tính khí của mình.
2. Bản sự càng lớn, tính khí càng nhỏ
Một người có bản sự càng lớn, thì thông thường tính khí lại rất nhỏ; bản sự càng nhỏ, tính khí lại càng lớn. Bởi vì lúc mà một người nóng giận, nói cho cùng, đó là
do bản thân cảm thấy bất lực và bị những nỗi thống
khổ nhấn chìm.
Trong những năm Chính
Đức triều đại nhà Minh, Ninh Vương tạo phản, Vương Dương Minh chỉ
mất một tháng đã nhanh chóng dẹp yên được phản loạn, tránh được
tổn thất cho quốc gia.
Nhưng Vương Dương Minh lại bị những vị quan khác
đố kỵ, vu oan ông cấu kết với Ninh Vương, do việc không thành, nên mới bán đứng Ninh Vương để tự
bảo vệ mình.
Bình định phản loạn công lao thật to lớn, nhưng Vương Dương Minh lại không được để ý tới, còn bị người ta hãm hại. Chỉ là đối mặt với tình cảnh như vậy, Vương Dương Minh lại không căm tức chút nào.
Ông sau đó đi tìm Trương Vĩnh, dồn toàn bộ công lao cho ông ta. Sau đó Vương Dương Minh đi vào ở trong chùa. Nhờ có
tâm thái
bình thản, ông đã
nhẹ nhàng hóa giải hết mọi tai
họa.
Vương Dương Minh cho rằng,
con người phải biết tự kiểm soát
chính mình, chỉ động
não, không động tâm. Bởi vì động não mới có thể tìm được cách để
giải quyết vấn đề, còn nếu động tâm, thì sẽ lập tức bị cảm xúc
dẫn dắt, từ đó mà hỏng việc.
Một người càng nóng giận, thì lại càng không tìm thấy điểm mấu chốt để giải quyết
vấn đề, sẽ làm cho sự tình ngày càng tệ hơn. Chỉ có cách khống chế thật vững cái tâm của mình,
tỉnh táo phân tích vấn đề, từ đó mà tìm ra được phương cách để giải quyết nó.
3. Cuộc sống không phải là để tức giận
Có một vị
thiền sư nổi tiếng thích hoa lan, ông trồng được rất nhiều loại quý hiếm, thường ngày ngoài việc giảng kinh thuyết pháp, còn lại ông dồn hết tâm sức để chăm hoa lan.
Một ngày, vị
thiền sư muốn ra ngoài dạo chơi một lát, trước khi đi, ông dặn đệ tử ở nhà phải
chăm sóc hoa lan cho tốt. Kết
quả có một người đệ tử lúc tưới nước, không
cẩn thận bị trượt chân, làm cho chậu hoa lan rớt xuống đất vỡ thành từng mảnh, hoa lan cũng rơi lả tả trên mặt đất.
Người đệ tử lúc ấy
sợ hãi nghĩ: “Sư phụ trở về mà nhìn thấy cảnh tượng này, không biết là sẽ tức giận như thế nào?”.
Vị thiền sư sau khi trở về, người đệ tử lập tức quỳ gối trước mặt sư phụ, xin bị trách phạt. Nhưng không ngờ, vị thiền sư chẳng những không tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng
an ủi đệ tử, nói: “Ta chăm hoa lan, không phải là để tức giận”.
Bởi vì vạn vật đều có sinh có diệt, ngay cả
đời người, cũng chỉ sống được mấy mươi năm, chớp mắt là đã trôi qua,
nhân sinh ngắn ngủi, vậy vì cớ gì lại không sống cho
vui vẻ?
Phật gia gọi cơn nóng giận là “Hỏa thiêu
công đức lâm”, tức là chỉ cần một cơn thịnh nộ, có thể thiêu rụi hết tất cả
phúc lộc và công đức.
Bởi vậy, khi chúng ta gặp phải việc không như ý, hãy tĩnh tâm lại mà nói với chính mình: “Không sao, mọi việc rồi cũng sẽ qua thôi!“.
Sống vui vẻ mỗi ngày, mới không uổng phí một kiếp nhân sinh.