Hồi ấy, toàn bộ đường đi tại địa phương đều bị hư hại nghiêm trọng nên gây
trở ngại cho người dân khắp vùng. Người dân lân cận không có đường vào, người dân trong vùng không có đường ra. Thậm chí ngay cả việc qua lại với nước láng giềng cũng bị tuyệt giao trong khoảng
thời gian kéo dài đến 12 năm. Hết thảy vật phẩm cung ứng trong nước cũng lâm vào tình trạng thiếu thốn cực độ.
Đến năm thứ 12, vị trưởng giả nghe
tin đồn rằng, rất nhiều
thương nhân ngoại quốc đã đến nước láng giềng buôn bán. Vị trưởng giả ngay lập tức căn dặn con trai: “Thương nhân ngoại quốc đến nước láng giềng làm
ăn buôn bán, nhất định là mang theo rất nhiều vật phẩm, con hãy nhanh chóng men theo
con đường nhỏ đến nước láng giềng để mua một chút nhu yếu phẩm cần thiết về dùng”.
Người con trai vừa nghe xong, tỏ vẻ rất không
hài lòng. Anh ta nghĩ thầm: “Lần này chắc mình
không thể không rời xa người vợ
yêu quý của mình rồi!”.
Nghĩ đến đó, anh ta rất thống
khổ và
cằn nhằn với người
bạn thân thiết: “
Cha của tôi tuổi đã
già rồi, làm sao hiểu được
tình cảm của những
người trẻ tuổi. Tôi và vợ tôi
thương yêu nhau như vậy, không thể
chia lìa, thế mà cha tôi lại phái tôi đi nước láng giềng mua vật phẩm. Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi, trong lòng tôi đã tan nát rồi. Nếu bắt tôi rời xa vợ tôi nửa ngày thì tôi thà nhảy xuống sông hoặc nhảy từ trên đỉnh núi xuống
tự tử chết còn hơn.”
Anh ta nghe xong
lời khuyên bảo của người bạn, trong lòng cảm thấy rất có
đạo lý. Cuối cùng không thể không rời xa người vợ,
ủ rũ hướng về phía nước láng giềng mà đi. Thế nhưng, bất luận là đi đến đâu đi nữa, hình ảnh người vợ thân yêu cứ hiện lên trong đầu anh ta. Vì thế, anh ta
vội vã mua một chút vật phẩm cần thiết nhất rồi mau chóng trở về
nhà.
Vừa về đến cổng nhà, gặp người em gái, anh ta liền hỏi: “Chị dâu em đâu?”
Người em gái liền
trả lời: “Chị dâu đã chuyển đến ở bên cạnh nhà, một mình nằm
ngủ ở đó rồi.”
Chuyện là, khi anh ta vừa rời đi thì người vợ bỗng nhiên phát bệnh. Toàn thân của cô lở loét, chảy mủ không ngừng. Mọi người nhìn
thấy cô đều
sợ hãi, cô đành phải chuyển ra chỗ cạnh nhà ở một mình.
Người
chồng vội vàng chạy đến chỗ vợ, không ngờ người vợ xinh đẹp của anh ta giờ đây toàn thân đều đã biến thành đen, sưng phù, gương mặt
xấu xí, trông vô cùng đáng
sợ. Bất giác, trong lòng anh ta cảm thấy những
ân ái và dục tình trước đây đột nhiên bị nguội lạnh xuống. Trong nháy mắt, anh ta
ngộ ra, thế gian là
vô thường, vẻ xinh đẹp rồi cũng có ngày biến
mất.
Đau khổ của
con người đến từ
nỗi sợ hãi bị mất một thứ gì đó, mà sở dĩ người ta sợ là bởi vì họ đã quá quen thuộc đến nỗi trở thành
thói quen hay phụ thuộc vào sự tình, sự vật, con người đó…
Một khi những thứ đó bị mất đi thì
mục tiêu cuộc sống của họ, trọng
tâm của họ lập tức bị hút ra, khiến cho họ không cách nào tiếp nhận được
sự thật mà rơi vào đau khổ. Thế sự là vô thường, tình yêu cũng là vô thường, hãy
dũng cảm đối mặt và
chấp nhận, hiểu được như vậy, cuộc sống của bạn sẽ
nhẹ nhàng hơn!
Một số bài viết hay có thể bạn muốn xem: