Thế giới này luôn chạy theo Kết
Quả và
Thành Tích, chúng ta chỉ trả công và tán thưởng
cho ai đem lại
kết quả, người chạy đua về đích sẽ có giải, còn ai
bỏ cuộc dọc đường sẽ không
được biết đến dù người đó dọc đường
giúp đỡ biết bao người khác để họ đến đích!
Cả ngàn
nhà Khoa
Học cùng
nghiên cứu, chúng ta chỉ tán dương và ban thưởng cho ai ra được kết quả, còn
bỏ qua tất cả những người còn lại! Thật ra, tất cả họ đều có công trạng như nhau, nhưng có kẻ
may mắn hơn nên có kết quả mà thôi! Người
Thất Bại sẽ giúp những người khác không đi lại
con đường mình đã đi,
giá trị đó to lớn vô cùng!
Nếu không có Cỏ thì Hoa
không thể đẹp được! Nhưng chúng ta luôn chỉ thích và nói về Hoa mà thôi!
Chị Tôi, tôi có hai chị em, chị tôi rất
bình thường như bao người khác, chị tôi không đẹp, chị tôi cũng không
tài ba giỏi giang gì, có điều chị tôi rất thương tôi! Tôi thì luôn lấp lánh, hào quang của tôi luôn chói loà lấn át chị tôi, ba
mẹ tôi đương nhiên cứ mãi hãnh diện về tôi thôi mà
quên mất chị tôi!
Chị tôi cứ
sống bình lặng, chị rất
cố gắng, chị âm thầm giúp tôi toả sáng, chị giành hết những
trách nhiệm, những gì nặng nhọc
hay vướng víu để tôi rảnh tay mà làm những gì to tát, chị cứ âm thầm đứng sau lưng tôi!
Thật ra những
Người Bình Thường như Chị Tôi mới là những người Giá Trị, họ đến thế giới này vì những người khác, họ
hy sinh cuộc đời họ cho sự toả sáng sự
thành công mà không hề trông chờ 1 sự trả công hay tán dương nào!
Mỗi ngày tôi viết những điều hay
ho cho các
bạn đọc, các bạn
cảm ơn tôi, nhưng sâu trong đó có một công lao rất lớn của Chị Tôi đấy, các bạn hãy cảm
ơn Chị ấy 1 tiếng nhé!