Một
doanh nhân giàu có đang
đi bộ dọc trên phố. Ông ta đi khá nhanh,
quan sát những đứa
trẻ đang chơi đùa cạnh chiếc ôtô đang đỗ, và tìm chiếc
xe của mình trong bãi đổ xe. Ông
lo lắng và
hi vọng chiếc xe của mình không bị làm sao, khi mà bọn trẻ nghịch ngợm cứ đùa như thế. Khi đến gần chiếc xe của mình, ông không thấy đứa trẻ nào. Nhưng bỗng một viên gạch to lao thẳng vào xe của ông và làm vỡ tan cửa sổ ôtô. Ông ta vội chạy theo hướng, nơi mà từ đó viên gạch bay ra.
Ông tóm ngay thằng bé đang đứng đúng cái chỗ mà ông
phán đoán là hòn gạch bay ra, quát nó:
- Mày là đứa nào? Mày đang làm cái quái quỉ gì thế hả? Sao mày lại làm thế?
- Ông ơi! Cháu
xin lỗi - Đứa bé
khóc - Cháu không biết làm thế nào khác…. Cháu ném hòn gạch vì không ai khác dừng lại cả.
Thằng bé tiếp tục khóc thút thít, làm cả khuôn mặt và áo nó ướt đẫm. Nó chỉ ra cạnh cái ôtô đang đỗ.
- Kia là em cháu. Nó bị ngã khỏi cái xe lăn của nó. Cháu yếu quá
không thể nhấc nó lên trở lại
được…
Vừa khóc thằng bé vừa nói tiếp:
- Ông
có thể làm
ơn giúp cháu nhấc nó lên xe không? Nó đau lắm mà cháu không làm gì được…
Xúc động hơn cả
lời nói, doanh nhân kia
cố gắng giấu đi giọt nước mắt của mình. Ông bế đứa bé bị ngã lên cái xe lăn của nó và rút khăn tay ra lau những chỗ bị xước nhỏ.
Doanh nhân đó nhìn đứa bé đẩy chiếc xe lăn cho em nó dọc phố về
nhà. Ông quay lại chiếc xe của mình - đi rất chậm.
Ông không bao giờ sửa cái cửa sổ xe bị vỡ ấy. Ông đã từng nghĩ là một người thông thái không bao giờ đi quá nhanh trong
cuộc sống. Và bây giờ ông giữ cái cửa sổ vì nó đáng giá để nhắc nhở ông điều đó.
Đừng đi quá nhanh đến mức người khác phải ném cả một viên gạch vào
bạn chỉ để có được sự chú ý của bạn.
Và đó là sự
lựa chọn của bạn: “Lắng nghe lời thì thầm hoặc đợi một viên gạch”.