Truyện xưa kể lại rằng, một buổi tối một vị thiền sư già đi dạo trong thiền viện, chợt trông thấy một chiếc ghế dựng sát chân tường nơi góc khuất.
Đoán ngay ra đã có
chú tiểu nghịch ngợm nào đó làm trái quy định vượt tường trốn ra ngoài chơi, nhưng vị
thiền sư không nói với ai, mà lặng lẽ đi đến, bỏ chiếc ghế ra rồi quỳ xuống đúng chỗ đó.
Một lúc sau,
quả đúng có một chú tiểu trèo tường vào. Khi đặt chân xuống, chú tiểu mới kinh ngạc khi phát hiện ra dưới đó không phải là chiếc ghế mà là vai
thầy mình, vì quá hoảng
sợ nên không nói
được gì, đứng im chờ nhận được những lời trách cứ và cả
hình phạt nặng nề.
Không ngờ vị
thiền sư lại chỉ ôn tồn nói “Đêm khuya sương lạnh,
con mau về thay áo đi”. Sự
khoan dung của vị thiền sư
già đã khiến chú tiểu suốt đời không
quên được bài
học đó.
Người xưa dạy: Rộng lớn nhất
thế giới là đại dương, rộng lớn hơn cả đại dương là bầu trời, rộng lớn hơn cả bầu trời chính là
lòng người.
Thậm chí, khoan dung với người cũng chính là khoan dung với mình,
giải thoát mình khỏi những sự
giận dữ, căm tức,
hận thù, tranh chấp…, nhờ đó mà cân bằng được cuộc
sống của mình.