Điển hình như 2 câu chuyện dưới đây:
Câu chuyện thứ 1: Nhà sư và tên cướp cưỡi ngựa trắng
Có một nhà sư nọ cả đời đều rất chuyên tâm tu luyện bản thân. Tại nơi ông sống nổi tiếng là cướp bóc khắp vùng. Vào một đêm nọ, nhà sư nằm mơ thấy một vị Thần hiện ra và nói với ông rằng: “Ngày mai ông sẽ chết. Một tên cướp tên là Zhu Er cưỡi một con ngựa trắng, hắn ta chính là người có thù oán với ông từ tiền kiếp. Hắn ta sẽ đến và giết ông, không cách nào có thể ngăn chặn thảm kịch này được”.
Nhà sư nài nỉ vị Thần: “Hãy làm ơn giúp tôi vì tôi đã làm nhiều việc tốt trong đời này”.
Vị Thần trả lời: “Ta không thể giúp ông. Người duy nhất có thể giúp ông là chính bản thân ông”.
Thật vậy, sáng hôm sau, một tên cướp đã đến và lôi nhà sư ra khỏi chùa. Hắn ta đe dọa sẽ giết ông trừ khi ông nói cho hắn biết nơi ở của những người giàu có và phụ nữ trong vùng.
Nhận ra tên cướp cưỡi một con ngựa trắng, giống hệt với giấc mơ mà vị Thần từng nói, ông thầm nghĩ: “Ta đã là một người có tội đáng phải chết. Nếu ta nói cho hắn, hắn sẽ cướp bóc của cải và bạo hành phụ nữ, ta sẽ lại phạm nhiều tội hơn”.
Nghĩ vậy ông lớn giọng trả lời tên cướp: “Ta sẽ không chỉ ngươi đến đó đâu. Ngươi không phải là Zhu Er sao? Ta cho phép ngươi giết ta đấy. Hãy lấy mạng của ta và tha cho những người khác”.
Tên cướp rất kinh ngạc khi nghe vị sư này gọi tên mình: “Sao ông biết tên tôi? Ông có phải là một thánh tăng!”. Nhà sư bèn kể lại giấc mơ của mình đêm hôm trước cho anh ta nghe.
Nghe xong tên cướp thật sự chấn động trong tâm, anh ta ném vũ khí xuống sàn và nói: “Ác giả ác báo. Vị Thần nói rằng ngài không thể cứu ông, nhưng ngài đã thực thi rồi. Khi ông từ chối đưa tôi đến cướp những người khác, ông đã tự cứu mình. Ân oán của chúng ta sẽ được xóa bỏ tại đây”. Sau đó, anh ta cúi xuống khấu đầu lạy bức tượng vị Thần ba lần rồi rời đi.
Nhờ lòng từ bi, nhà sư không chỉ cứu được rất nhiều người khác khỏi cuộc thảm sát của tên cướp, mà còn cứu được mạng sống của chính mình. Tấm lòng từ bi của ông còn cảm hóa được tên cướp, giúp hắn tránh tạo thêm nợ nghiệp. Bản thân tên cướp cũng không phải hoàn toàn không còn lương tri, anh ta đã kịp nhận ra chân lý “ác giả ác báo”, nên đã quyết định xóa mọi ân oán với nhà sư bằng cách gác kiếm lại, cải tà quy chính, trở thành một người thật sự tín vào Thần Phật.
Câu chuyện thứ 2: Vị sư già ướt sũng
Khi màn đêm buông xuống, có một vị sư già đang trên đường trở về chùa thì đột nhiên bầu trời phát ra tiếng sấm lớn, mưa bắt đầu nặng hạt và rơi như trút nước, không có dấu hiệu nào cho thấy cơn mưa sẽ mau tạnh.
Vị sư già thấy vậy bèn tìm xung quanh xem có nơi nào để trú ẩn qua đêm không thì vô tình phát hiện một viên trang không xa phía trước. Đây là một viên trang khá rộng lớn, ông tiến lại gần rồi gõ cửa, một lúc sau cánh cửa mở ra, một người hầu xuất hiện, nhận ra ông lão chính là một nhà sư thì anh ta bèn lạnh lùng đáp: “Chủ nhân của tôi không có bất kỳ giao thiệp nào với các nhà sư hay tu sĩ. Xin ông hãy đi nơi khác giùm cho”.
Vị sư già nài nỉ một lúc: “Trời mưa quá to, gần đây cũng không có bất kỳ nơi trú ngụ nào. Xin hãy rủ lòng thương cho tôi tá túc qua đêm”.
Người hầu thấy vậy bèn nói: “Tôi sẽ đi hỏi lại chủ nhân của mình”. Anh ta quay đầu vào trong một lúc rồi sớm trở lại ngay, nhưng câu trả lời vẫn là không thể.
Vị sư già lại hỏi liệu ông có thể trú mưa dưới mái hiên được không. Người hầu vẫn kiên quyết lắc đầu. Không còn lựa chọn nào khác, vị sư già bèn hỏi danh tính của người chủ trang viên rồi nhanh chóng quay đầu trở về chùa, cả người ông hôm ấy đều ướt sũng dưới cơn mưa tầm tã.
Ba năm sau, người chủ trang viên lấy một người vợ thứ hai, ông ta mê mẩn cô vợ này như điếu đổ. Một lần nọ, người vợ thứ hai muốn đến chùa để cầu may, ông bèn đồng ý ngay và đích thân đi cùng cô. Khi đến ngôi chùa, ông ta vô cùng sửng sốt khi phát hiện tên mình sao lại được viết lên một cái bảng trên án thờ.
Bối rối, ông ta hỏi lại vị sư trẻ đang quét dọn ngôi chùa gần đấy cho ra lẽ. Vị sư trẻ này bèn mỉm cười nói với người chủ trang viên rằng: “Trụ trì của chúng tôi đã đặt cái bảng ở đó ba năm trước. Tôi còn nhớ một ngày nọ, ông ấy trở về chùa trong bộ dạng ướt đẫm và nói rằng có lẽ ông đã từng mắc nợ với một người đàn ông đặc biệt nào đó. Ông quyết định viết tên người này lên bảng và đọc kinh mỗi ngày, với hy vọng có thể đổi lấy công đức cho người đó, xóa tan mối thù hận giữa họ. Đó là tất cả những gì chúng tôi biết”.
Chủ sở trang viên nghe vậy liền biết ngay rằng chính ông ta là người mà nhà sư nhắc đến. Ông cảm thấy vô cùng xấu hổ về bản thân và từ đó trở đi quyết tâm trở thành một người tín Phật, thường xuyên quyên góp giúp đỡ cho nhà chùa.