Thời đó, ở trong địa phương nọ, có một
toán cướp hoành hành ngang ngược khiến người dân luôn
sống trong
sợ hãi,
lo lắng. Một hôm, vị
thiền sư đang
ngồi thiền trên chiếc đệm cói trong chùa thì một tên cướp đột nhiên đến.
Tên cướp cầm
con dao vừa sáng vừa sắc dí vào lưng của vị thiền sư và nói: “Lấy hết
tiền trong tủ ra đây mau, bằng không thì ta sẽ lấy cái mạng
già này của ông”.
Vị thiền sư chậm rãi nói: “Tiền ở trong ngăn kéo, trong tủ không còn tiền!”.
Tên cướp nghe xong, dẫn vị thiền sư tới ngăn kéo và tủ kiểm tra tiền. Vị thiền sư lại nói: “Ngươi hãy tự cầm lấy đi, nhưng hãy để lại một ít bởi vì gạo đã hết, nếu ngươi không để lại một ít,
ngày mai ta sẽ phải nhịn
đói đấy”.
Tên cướp cầm hết số tiền rồi đi ra cửa, bất ngờ vị thiền sư lại nói: “Lấy
được đồ vật của người ta, cũng phải nói một tiếng
cảm ơn chứ!”.
Hắn từ trước đến nay chưa từng gặp qua một sự tình nào như thế này nên trong lòng có chút bối rối và dường như hắn bị
mất đi chút
ý thức nên ngây người ra một lát. Ngẫm nghĩ thế nào, tên cướp lại móc ra một ít tiền để lại vào ngăn kéo rồi đi.
Ngày hôm sau, tên cướp này bị quan phủ bắt được. Dựa vào lời khai báo, sai dịch dẫn hắn đến chùa gặp vị thiền sư.
Sai dịch hỏi vị thiền sư: “Xin hỏi ngài, hôm trước, tên này đã đến đây cướp tiền của ngài phải không?”.
Vị thiền sư
điềm tĩnh trả lời: “Hắn không cướp đoạt tiền của ta, là chút tiền nhỏ ta
cho hắn thôi”.
Nghe xong lời này, tên cướp ngơ ngác, cảm thấy thật khó hiểu.
Vị thiền sư lại nói thêm: “Trước lúc rời đi, hắn cũng nói tiếng cảm ơn ta rồi!”
Tên cướp cuối cùng bị phán đi tù mấy năm. Sau khi ra tù, hắn tìm đến vị thiền sư mà nói: “Xin đội ơn đại ân đại
đức của ngài! Xin ngài nhận con làm đệ tử, con nguyện một đời hướng thiện, cải sửa
chính mình!”
Vị thiền sư lúc đó không nhận tên cướp làm đệ tử, nhưng tên cướp một mực quỳ ở trước cửa chùa
ba ngày ba đêm. Cuối cùng, vị thiền sư nhận ra hắn thành
tâm thành ý nên đã thu nhận hắn.
Phật gia có giảng một câu: “Khi Phật tính vừa xuất hiện sẽ làm
chấn động mười phương
thế giới, so với vàng ròng còn sáng hơn”.
Trên đời này không có chuyện gì là lạc lối không thể quay đầu lại, cũng không có chuyện gì là sai lầm không thể sửa chữa, chỉ cần trong người đó còn có thiện lương, một khi Phật tính xuất ra thì nhất định sẽ có
con đường để trở về.