Trong
cuộc sống, những
khó khăn cũng giống như cái cửa,
không thể nào mỗi
cánh cửa đều vừa với
cơ thể và chiều cao của chúng ta, chúng
có thể sẽ thấp hơn hoặc chật hơn. Bậc
trí giả hiểu
được phải khom lưng, nghiêng người để qua; còn người
cố chấp thì thường đụng phải tường, thậm chí toét đầu chảy máu.
Đó cũng chỉ là
ví von, trong cuộc
sống học được cách
cúi đầu thật ra là một loại
trí tuệ, muốn đứng trên thiên hạ, cũng cần luôn
nhớ cách cúi đầu. Nho gia thời xưa,
học sinh nhập học trước tiên phải khấu đầu bái sư;
tín đồ
Phật giáo đến đại điện phải làm
lễ bái;
cho dù giữa
bạn bè với nhau, cũng phải học cúi đầu, biết
khiêm tốn.
Cách sống khác nhau, kết quả cũng sẽ không giống nhau
Nếu như cuộc sống của
bạn lấy
tiền tài làm trung
tâm, bạn sẽ sống vô cùng
khổ sở;
Nếu như cuộc sống của bạn lấy
phụ nữ làm trung tâm, bạn sẽ sống vô cùng
mệt mỏi;
Nếu như cuộc sống của bạn lấy tình
yêu làm trung tâm, bạn sẽ sống vô cùng
tổn thương;
Nếu như cuộc sống của bạn lấy so bì làm trung tâm, bạn sẽ rất
buồn khổ;
Nếu như cuộc sống của bạn lấy sự
hài lòng làm trung tâm, bạn sẽ rất
vui vẻ;
Khi bạn thật sự nằm trên
giường bệnh, bạn không thấy
sợ gì hết. Nhưng lúc này, ai cũng sợ bạn: Bạn
bè thân thích sợ bạn
vay tiền;
cha mẹ sợ bạn trị không hết bệnh;
vợ/
chồng sợ bạn liên lụy họ; lãnh
đạo sợ bạn không thể trở về
làm việc, tranh thủ tìm người khác thay bạn;
bác sĩ sợ bạn không trả nổi viện phí, lúc nào cũng để ý xem đến khi nào bạn không còn tiền để ngừng chữa trị.
Khi bạn bị bệnh rồi, sẽ có rất nhiều người khuyên bạn “uống thuốc đi”. Nhưng thực sự được mấy người đi mua thuốc cho bạn? Khi bạn gặp khó khăn, sẽ có rất nhiều người nói “không sao đâu”. Nhưng có mấy ai thật sự đến giúp bạn?
Đừng chỉ nghe
lời nói, hãy xem
hành động như thế nào. Thế giới này chưa bao giờ thiếu chuyện
thú vị, bạn không tự
cố gắng thì không ai mang đến cho bạn cuộc sống mà bạn mong muốn đâu.
Có một số việc
nghĩ thông rồi, bạn sẽ hiểu rõ: Trên thế giới này, bạn chính là bạn. Đau nhức, là đau nhức chính bạn; mệt mỏi, là mệt mỏi chính bạn. Cho dù có người
cảm thông, vậy thì sao, cuối cùng thu dọn tàn cuộc vẫn là bản thân mình.
Nên nhớ kỹ, có vài người bạn có thể
mong đợi, nhưng không thể
ỷ lại. Luôn khuyên nhủ chính mình, hãy cố gắng, hãy
kiên cường. Trời mưa trên mặt đất trơn trượt, tự mình ngã thì tự mình đứng dậy, mỗi người đều phải đi
con đường của chính mình, có mệt hay không, chỉ có tự mình biết.
Mỗi người đều tự lau nước mắt của chính mình, bất luận ai đi nữa cũng không thể làm thay bạn…
Đừng vương vấn chuyện cũ không
quên, đừng níu kéo những gì đã từng
buông tay. Khi một người không để ý đến bạn, đừng
buồn bã, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, không ai có thể lúc nào cũng ở bên cạnh bạn.
Điều
xấu hổ nhất là
đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng người khác. Kỳ thực bạn nên biết, hèn mọn nhất là
tình cảm, lạnh lẽo nhất là lòng người. Không thể giữ được người muốn đi, không thể gọi người giả bộ
ngủ, và không thể lay chuyển được người không thích bạn.
Mỗi người đều
nỗ lực vì một cuộc sống
hoàn hảo. Nhưng mà, trên đời lại không có thứ gì tuyệt đối hoàn hảo.
Mặt trời vừa lên đến đỉnh, lập tức sẽ ngả về Tây; trăng vừa tròn, lập tức sẽ khuyết. Kỳ thực,
cảnh giới tốt nhất là hoa chưa nở rộ, trăng chưa tròn.
Biết cúi đầu, sẽ vĩnh viễn không va vào cửa; chịu
nhượng bộ, sẽ vĩnh viễn không lui bước; người không mưu cầu nhiều, mới có thể có cảm giác
thỏa mãn; người biết
cảm ơn, mới có cảm giác hạnh
phúc.
Một người nếu muốn
thay đổi, phải học được cúi đầu trước những “khung cửa” thấp bé trên
con đường
nhân sinh. Có khi, chịu cúi đầu nhượng bộ cũng là một
năng lực, nó không phải là
tự ti, cũng không phải
nhu nhược, mà là một sự
sáng suốt. Có lẽ con đường nhân sinh của chúng ta sẽ càng thêm đặc sắc, năng lực của chúng ta sẽ càng thêm
tiến bộ.