Nhiều khi chỉ
bàn luận một chút là lại dẫn đến những điều lôi thôi rắc rối, rất nhiều
mâu thuẫn xung đột đều là
do lúc rảnh rỗi nói năng linh tinh gây ra.
Miệng nên lười một chút, hãy dùng mắt để
quan sát nhiều hơn thay vì dùng miệng.
Bạn có thể quan sát
cẩn thận, sau đó đưa ra các
suy nghĩ ở trong lòng, nhưng nên giữ cái miệng của mình
cho thật
tốt, không phải cái gì cũng cứ
tùy tiện nói ra.
Nói chuyện là một
nghệ thuật, xem cái gì nên nói cái gì không nên nói, xem đối với người nào thì dùng khẩu khí như thế nào, những điều này trong tâm đều cần phải hiểu rõ.
Không nói sau lưng người khác, nói này nói kia mà không có một chút
kiến thức nào thì cũng thể hiện là thiếu
tu dưỡng.
Trong “Luận Ngữ’” có nói “Cung tự hậu nhi bạc trách vu nhân, tắc viễn oán hĩ”, ý rằng, người tự nhận lấy
trách nhiệm về mình mà ít trách người, thì sẽ tránh xa
được điều
oán hận. Nói chuyện tán gẫu cũng nên có chừng mực, lúc bạn bàn luận về người khác thì người khác có khi cũng đang bàn luận về bạn.
Bớt nói sau lưng người khác thì sẽ giảm đi được một chút oán
hận, giảm đi được một ít kẻ thù. Kẻ thù bớt đi rồi thì
bạn bè cũng có nhiều hơn, gặp phải việc gì thì cũng tự nhiên được
giúp đỡ,
phúc khí cũng tự nhiên mà đến.
“Lười” động não, bớt đi một chút tính toán
Phiền não đều là do tự mình gây ra, tựa như một thân cây đứng một mình ở trong hoang mạc thì dễ
làm người khác chú ý, nhưng nếu đem nó để ở nơi rừng rậm thì không nhìn thấy nữa rồi. Tâm hạn hẹp thì phiền não cũng lớn hơn, tâm
rộng mở thì phiền não cũng chỉ là gia vị cho cuộc sống.
Không muốn động não, không phải là không có suy nghĩ, mà là dồn tâm sức vào những chuyện lớn quan trọng, không nên vì những
việc nhỏ nhặt mà cũng phải tính
toán mưu toan, nếu như gặp chuyện gì cũng cứ suy nghĩ quá nhiều thì sẽ thật
mệt mỏi.
Không muốn động não, chính là không nên chuyện gì cũng cứ để ở trong lòng, không nên cứ gặp phải chuyện gì là lại như lâm vào chiến trận, hãy để cho tâm tình thả lỏng một chút.
Ông
ba lần bị giáng chức nhưng đều không
tuyệt vọng chán nản, ông có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới và tiếp tục làm những việc mà mình
quan tâm. Bất luận là gặp phải
khổ cực như thế nào, ông đều có thể từ đó mà tìm được
niềm vui thú cho mình.
“Lười” động thủ, bớt đi một chút chỉ đạo
Có người nói trên
thế giới này chỉ có hai việc: việc liên quan đến bạn và việc không liên quan đến bạn. Kỳ thực, cẩn thận ngẫm lại,
nhân sinh thật sự đúng là như thế.
Làm
người lười một chút, quản cho tốt chuyện của mình,
đừng khoa chân múa tay đối với chuyện của người khác.
Khoa chân múa tay chỉ làm cho người ta
chán ghét, mỗi người đều nên đóng tốt vai của mình, không phải là việc của bạn thì không cần phải lo, bạn xen vào quá nhiều ngược lại sẽ gây
cản trở chứ không giúp được gì.
Cuộc sống của bản thân thì phải do chính mình vượt qua, bạn
không thể nào
quyết định thay người khác được, dù cho là bạn
bè thân thích cũng không được.
Chỉ đạo tốt thì có thể là công lao của bạn, nhưng một khi xuất hiện sai lệch, phát sinh
sai lầm, bạn sẽ trở thành đối tượng bị
chỉ trích đầu tiên.
Ở trong gia đình cũng vậy, không nên cứ khoa chân múa tay với
con cái và ái nhân, bọn họ có
thói quen và không gian sinh hoạt riêng của mình, hãy để cho nhau một chút khoảng trống để thở, như vậy cuộc sống gia đình mới có thể
hòa hợp được.
Khoảng cách sinh ra sự tốt
đẹp, người với người đều là những hình khối, chỉ có cách nhau ra một chút mới không phát sinh
va chạm, mới không gây ra đau đớn.
Lười cũng không phải là chuyện gì xấu, làm người lười một chút, bớt so đo tính toán, bớt đàm luận đi một chút, bớt chỉ huy
điều khiển người khác một chút, đó chính là thể hiện của
trí tuệ và sự tu dưỡng. Người lười một chút, đạt được
phúc khí cũng nhiều hơn một chút.