Do đó chúng ta thường xuyên trấn an nhau "Hãy
cố gắng hết sức"
hay "
Đối thủ lớn nhất là chính bản thân bạn". Những lời
động viên này được thiết kế với mong muốn bạn sẽ cố gắng hơn. Tuy nhiên, nếu cạnh tranh không thực sự quan trọng thì còn ai cần tranh đấu nữa.
May mắn thay, chúng ta không
sống trong
thế giới mà mọi người phải hạ bệ lẫn nhau để nâng mình lên. Thêm nữa, nền
văn minh hiện đại đã đem đến rất nhiều
cơ hội, đủ
cho chúng ta
nắm bắt mà không phải cạnh tranh trực tiếp với nhau.
Nếu
từ chối cạnh tranh xảy ra thì bạn sẽ là người
thua cuộc. Mọi
nhu cầu đều có một mức độ cạnh tranh nhất định.
Điều tốt đẹp nhất chỉ thuộc về những người sẵn sàng chiến đấu vì nó.
Bạn bị đánh giá qua những điều bạn làm chứ không phải những thứ bạn nghĩ
Nhưng bản thân bạn lại hay đánh giá mình theo
suy nghĩ. "Tôi là một
người tốt mà", "Tôi rất
tham vọng" hay "Tôi có thể làm
tốt hơn thế". Những suy nghĩ này có thể
an ủi bạn nhưng đó không phải là cách xã hội
nhìn nhận. Đó thậm chí cũng chẳng phải cách ta nhìn nhận người khác.
Chính xác thì bạn có thể và đã làm gì cho thế giới này? Sự
ngưỡng mộ xã hội dành cho ta đến từ quan điểm của họ về ta. Người giúp việc
chăm chỉ sẽ ít được xã hội
ghi nhận hơn
nhà môi giới chứng khoán tàn
nhẫn. Một nhà
nghiên cứu ung thư được ít người biết đến hơn một siêu mẫu. Tại sao vậy? Vì những khả năng đó hiếm hơn và ảnh hưởng đến nhiều người hơn.
Bạn viết một cuốn
sách, nhưng không được xuất bản, chẳng ai biết bạn là ai. Viết truyện
Harry Potter,
J.K. Rowling được cả thế giới biết đến.
Cứu một mạng người, bạn là anh hùng xóm nhỏ, nhưng chữa được bệnh ung thư, bạn sẽ trở thành huyền thoại. Thật không may,
quy luật tương tự đúng với mọi
tài năng và cả tai tiếng.
Có thể bạn căm
ghét điều này nhưng thực tế là vậy. Người ta đánh giá bạn qua khả năng cũng như số người bạn có thể ảnh hưởng. Nếu không chấp nhận thực tế thì hẳn bạn đang cảm thấy cả thế giới quay lưng với mình.
Quan niệm công bằng của ta mang tính tư lợi
Con người muốn thiết lập
quyền lực đạo đức. Đó là lý do tại sao trận đấu có trọng tài mà tòa án thì có thẩm phán. Từ khi sinh ra ta đã
nhận thức được đúng sai, ta
kỳ vọng thế giới cũng tuân theo quy luật như vậy.
Cha mẹ hay
thầy cô đều dạy chúng ta:
Ngoan đi rồi sẽ có thưởng.
Nhưng đời nào có như
mơ. Bạn
học hành chăm chỉ nhưng vẫn thi rớt. Bạn làm việc chăm chỉ nhưng không được
thăng chức. Bạn
yêu người ta
say đắm nhưng chẳng hề được đáp lại.
Vấn đề không phải đời
bất công mà do bạn đang hiểu sai về khái niệm công bằng. Hãy nhìn
nhận lại về người
con gái bạn thích nhưng không đáp lại
tình cảm của bạn. Chẳng qua bạn cũng chỉ là một trong số hàng ngàn người cô ta tiếp xúc.
Một vài điều có thể là quan trọng với bạn, nhưng với người khác chúng lại hoàn toàn vô
nghĩa.
Tương tự, bạn hay
tranh cãi với cấp trên hay
cha mẹ vì thấy những phán xét của họ thật bất công hay
ngu ngốc. Bởi họ không có đồng quan điểm với bạn. Nhưng nghĩ lại xem, họ là những người khác bạn, có hoàn cảnh, suy
nghĩ khác bạn, và có thê họ biết những vấn đề mà bạn không biết.
Tại sao cuộc sống không công bằng?
Cuộc sống sẽ thế nào nếu thực sự công bằng với tất cả mọi người?
Lý tưởng về sự công bằng khó mà đạt được. Đó chỉ là vỏ bọc của sự
mơ mộng viển vông.