Sáng nay Tony ăn cơm tấm, sườn nướng phết mỡ hành và bì. Ngon quá, vừa ăn vừa quẹt mỏ, chợt nhớ chuyện Tấm Cám ngày xưa (dẫn vào đề).
Dượng Tony Kỹ năng
Chuyện xảy ra ở trường làng.
Cô giáo ra đề ” hãy phân tích sự nết na hiền dịu của cô Tấm và sự độc
ác của
mẹ con Cám”.
Tony đã viết như sau:
Thật ra em thấy đề bài này ngược lại mới đúng.
Hiếu thảo là cô Cám, còn độc ác vô
văn hóa mới là
con Tấm.
Cám ngây thơ,
hành động bộc phát duy nhất của Cám là
ăn trộm tép mà thôi. Sau cú lừa ngoạn mục đi tắm để đầu chị khỏi lấm, cái Cám trút hết giỏ tép mang về. Đấy là 1 hành động
ăn cắp vặt mà
tuổi thơ nhiều người trải qua, em và
bạn bè cũng vài lần
ăn trộm xoài
nhà hàng xóm mà… Cũng chính hành động này mà chị Tấm mới có
cơ hội được gặp ông Bụt…
Các lần sau, Cám chỉ hành động theo lời
mẹ mà thôi. Mẹ bảo gì thì làm nấy. Đó là sự hiếu thảo đáng
trân trọng…
Riêng Tấm thì quá
mít ướt, đụng đến là
khóc. Ông Bụt cũng rảnh dữ quá, hễ con Tấm khóc là hiện ra,
cho hết cái này tới cái kia…
Các
câu nói của Tấm như “giặt mà không sạch tao vạch mặt ra”
hay “kẽo cà kẽo kẹt, mày tranh
chồng chị, chị khoét mắt cho”…
không thể nào thốt ra từ miệng của 1 người hiền dịu được. Tấm
nói chuyện giống giang hồ…
Còn hành động sai người rót nước sôi cho con Cám
chết nhăn răng và sau đó làm 1 hành động phi
nhân tính là cắt đầu làm mắm thể hiện sự độc ác đến ghê gớm của cô này, vậy mà nói hiền dịu”
Đọc xong đến đây, cô giáo té xỉu còn hiệu trưởng kêu
Tony lên đuổi
học…