Nếu như một người có được
ba loại
phẩm chất dưới đây, vậy thì chúng ta có thể nói người này là một người phúc hậu.
1. Người phúc hậu, trong lòng nhất định còn có thiện niệm
Phúc hậu không liên quan gì đến
tài năng,
học thức, nó là một loại
mỹ đức trong tính cách của
con người. Tư Mã Quang đã viết trong “Tư trị thông giám”: “Người có tài mà thiện, thì cái thiện sẽ lớn vô cùng; người có tài mà
ác,
cái ác cũng lớn vô cùng”.
Xã hội rất nhiều người chỉ biết mình, không biết người khác,
tấm lòng eo hẹp
không thể bao dung, còn người phúc hậu mọi lúc mọi nơi đều suy
nghĩ cho người khác.
Người
sống vì người khác, chính là
hy vọng người khác có được
cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, không phải chịu cực
khổ khốn đốn. Loại người này
cơ bản đều có thể làm được đổi vị
suy nghĩ, luôn biết đặt mình vào vị
trí của người khác để suy xét.
Tuy đặt mình vào vị trí của người khác, suy nghĩ
cho người khác chỉ là tiểu thiện, nhưng người phúc hậu thì lại không thể thiếu phẩm chất này. Họ nhiệt tâm với
lợi ích chung, dấn thân vào công tác cộng đồng,
sự nghiệp của quần thể. Vì thế, mọi người đều cam tâm
tình nguyện ủy thác
trách nhiệm cho họ.
Nếu như nói
lương thiện là vì người khác, vậy thì hàm nghĩa của chính trực chính là gặp chuyện có thể dùng tiêu chuẩn “suy xét đúng sai” để
cân nhắc. Người phúc hậu nhất định phải là người chính trực, họ có một bộ
giá trị quan rõ ràng và vững chắc, khi đối mặt với tiểu sự
hay đại sự đều có thể đưa ra
phán đoán phù hợp với nhân tình
đạo lý.
Người chính trực, gặp chuyện sẽ không đơn thuần căn cứ vào
lợi ích để đưa ra phán đoán, mà là quan sát
lương tâm của mình, xem cái gì có thể
khoan dung, điều gì không thể
tha thứ. Trong lòng của họ có một giới tuyến, cũng có một thước đo. Một khi vượt qua giới tuyến này, họ sẽ ngay lập tức
cảnh giác, dùng
hành động để ước chế.
Đối mặt với
hành vi hiếp đáp
người già hoặc
trẻ em, họ có thể kịp thời đứng ra ngăn cản; khi thấy người qua đường gặp hoạn nạn, họ có thể nghĩ cách cứu giúp. Đây đều là biểu hiện của người có phúc hậu.
Khổng Tử viết: “
Quân tử thái mà không kiêu,
tiểu nhân kiêu mà không thái”. Thái tức núi Thái, Thái Sơn ở trong lòng chính là có hình tượng an
bình,
ổn định, trang trọng, là
thái độ nghiêm cẩn giống như Thái Sơn. Người như vậy sẽ khiến người khác
tín nhiệm, khiến người khác yên tâm, vì thế cũng được gọi là người phúc hậu.
Tinh thần nghiêm cẩn chính là
làm người không cay nghiệt, không
so đo, không đoạn tuyệt, không
ích kỷ, dùng
tâm thái bình hòa đối đãi với hết thảy mọi thứ trong thế gian, có thái độ nghiêm cẩn thì mới có thể gặt hái được
thành công. Trong cuộc sống, chúng ta thường gặp một số người làm việc bừa bãi, không đầu không đuôi, khi được giao làm việc gì cũng cảm thấy
lo lắng suy nghĩ. Kỳ thực đây chính là biểu hiện của không có phúc hậu.
Phúc hậu, không phải bắn tên mà không đích, dễ dàng tha thứ người khác, tùy ý trái với nguyên tắc. Phúc hậu, cũng không phải khăng khăng làm “người
hiền lành”, tình nguyện để
quyền lợi của
chính mình bị nhiều lần xâm phạm, mà không hề phản kháng. Phúc hậu là được thiết lập trên cơ sở phân biệt đúng sai rõ ràng, chính vì thế phương thức hành sự của người phúc hậu là cực kỳ nghiêm cẩn.