Có những người tỏ ra họ chẳng bao giờ quan tâm xem ai đang ghét họ. Thực chất họ đơn thuần chỉ giả vờ chỉ chỏ và cười trừ. Nhưng điều đó chẳng giúp giảm bớt đau khổ, gánh nặng hay nỗi thất vọng trong sâu thẳm.
Phản ứng đầu tiên khi biết người khác không thích mình chính là giận dữ
Và bạn sẽ muốn tìm cách làm tổn thương lại những người ghét bạn. Bạn sẽ nghĩ ra cách đáp trả tuyệt vời, quay lại cười nhạo họ hay gọi họ bằng “một cái tên” khác,... Và nó cũng chẳng khác gì cách mà họ đã làm để tổn thương bạn.
Nhưng đó không phải là cách để đáp trả. Khi bạn đáp trả kiểu thế, bạn đang tự khoác lên mình một hình mẫu mới. Thay vì là một nhà văn, một nghệ sĩ hay một doanh nhân, bạn đã trở thành một chiến binh. Dù cho bạn cảm thấy công bằng đến đâu, hành động “đánh đấm lung tung” kiểu đường phố đó sớm muộn sẽ biến bạn trông giống kẻ đê tiện.
Bạn có thể coi họ là những kẻ thua cuộc, nhưng có lẽ họ không. Họ có lẽ là những người rất đỗi bình thường, có nghề nghiệp đàng hoàng. Bạn có thể cho rằng họ đang ghen tị với mình, và có lẽ đúng như vậy nhưng bạn lại chả có cách nào chứng minh điều đó.
Khi bạn bắt đầu “chửi rủa nhau” trên mạng, bạn đang mất đi sự tôn trọng đối với người khác và đối với chính cả phẩm giá của mình. Và bạn chắc chắn sẽ không tìm thấy lối thoát.
Phản ứng thứ hai là bạn sẽ thấy một chút “kinh tởm”
Bạn sẽ thấy buồn. Bạn có thể tự hỏi xem mấy việc mình vừa làm có đáng không? Rồi bạn lại cân nhắc bỏ qua hay “không thèm quan tâm nữa”. Đôi khi để đối phó với cảm xúc hiện tại, bạn lại làm rối tung mọi thứ lên, và kết cục cảm xúc của bạn vẫn y nguyên.
Nhưng có lẽ những phản ứng như vậy đều không ổn. Cảm thấy buồn, cảm thấy khó chịu vì mọi người không thích những việc bạn làm; đó là điều đương nhiên, nhưng đó quả rất lãng phí thời gian. Lấy Wil Wheaton, một diễn viên tài năng nhưng nhiều năm liền bị tấn công, chế giễu, xúc phạm hay thậm chí đe dọa vì mọi người không thích nhân vật anh đóng trong Star Trek.
Và anh ấy đã không để những cuộc tấn công kiểu vậy ngăn cản bước đi hướng tới
thành công của mình. Blog của anh vẫn đông, những bài viết thì đầy cảm hứng trong khi nhiều vai diễn của anh thật tuyệt vời. Và trên hết, anh ý vẫn vui tươi, sáng tạo trong công việc và cũng sẽ chẳng bao giờ để mấy chuyện linh tinh hạ gục bản thân.
Wil như một hình mẫu cho việc đối phó với mấy chuyện nhảm nhí và giữ vững con đường của bạn. Anh ý bị sỉ nhục nhiều hơn bạn nhưng anh vẫn bước đi. Và bạn cũng làm được điều đó thế nên cảm thấy tội lỗi cho bản thân chẳng giúp ích gì hết.
Vậy bạn sẽ làm gì:
1. Hãy trút giận trong riêng tư.
Cố giữ lấy một quyển sổ, viết mọi thứ mà bạn muốn nói với những người không thích công việc của mình. Giữ nó cho riêng mình, đừng cố cho ai biết, vì đó là cách để nói lên những gì mà bạn đang suy nghĩ mà không làm mọi thứ xung quanh trở nên tanh bành.
2. Hãy bỏ qua và quên đi những gì bạn vừa viết.
Có một câu nói mà tôi rất thích là: “Viết là để quên đi”. Nói thì dễ hơn làm đó, nhưng hãy cố quên những gì mọi người đang nói về bạn, và tập trung vào chính công việc của mình. Tập trung để trở thành một nhà văn giỏi, điều hành công việc kinh doanh tốt hơn hay đơn giản là làm những việc bạn đang theo đuổi thật tuyệt vời.
3. Và bạn sẽ viết nhiều hơn.
Làm nhiều hơn. Rồi sẽ thành công nhiều hơn. Còn lại hãy để chó cử sủa còn đoàn người cứ đi.