Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình
yêu:
Sòng phẳng,
Ích kỷ và
Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ:
Nhận và
Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau.
Sòng phẳng: Cho bằng Nhận
Ích kỷ: Cho ít hơn Nhận
Vị tha: Cho nhiều hơn Nhận.
Trong lúc rỗi rãi ba người tán gẫu về hành lý của mình. Sòng phẳng lên tiếng:
- Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn cân đối
Cho và Nhận nên mang đi dễ dàng.
- Anh làm thế nào cho cân
được?
Ích kỷ hỏi.
- Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ
cho đi khi tôi chắc
có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không
hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc
nợ hay mang
ơn.
Ích kỷ:
- Anh nói nghe như thể đi
mua hàng vậy:
Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng
tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó.
Sòng phẳng cười phá lên, rung cả hai vai.
Ích kỷ ngạc nhiên:
- Tôi nói vậy không đúng à?
- Quá đúng là khác. Tôi chỉ
buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh: bên Cho thì nhẹ. bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó.
Ích kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng phẳng thoáng bâng khuâng:
- Không phải lúc nào tôi cũng sòng phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy.
Ví như tình yêu
cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với
con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau.
Ích kỷ tán thành:
- Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích sòng phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: “Ông rút chân giò, bà thò chai rượu”.
Sòng phẳng trầm ngâm:
Ích kỷ:
- Tôi cũng giống anh, luôn phải
so đo tính
toán. Nhưng tôi phải tính sao
cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà.
- Nhận nhiều như thế anh có
hài lòng không?
Sòng phẳng hỏi.
- Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị
mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không?
- Có chứ. Tôi rất
yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng tôi luôn
lo sợ. Tôi
sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Đó là nỗi
ám ảnh của tôi.
Tàu qua cầu vượt
sông Âu lo. Tiếng xình xịch của đầu máy át lời
tâm sự của
Ích kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại,
Ích kỷ và
Sòng phẳng lúc này mới
nhớ tới người
bạn đồng hành thứ ba. Vị tha nãy giờ vẫn
yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời:
- Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh
Sòng phẳng thuần túy là của bộ óc, không có mấy liên hệ đến
trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy
căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh
Ích kỷ yêu
ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là “
vì mình, cho mình”. Bởi yêu mình quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy có phải không hai anh?
Ích kỷ và
Sòng phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không
trả lời.
Vị tha nói thêm:
- Đủ đầy? Sòng phẳng và Ích kỷ cũng thốt lên. Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải.
- Đấy là về mặt
vật chất, là
quy luật trong Toán
học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, tôi sẽ chỉ cho các anh.
Ích kỷ và Sòng phẳng nhìn gánh hành lý của Vị tha, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết băn khoăn. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.
Ngước nhìn vào sân ga,
Sòng phẳng và
Ích kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung
Vị tha vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến
ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ đó. Thực ra quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những ai có trái tim
nhạy cảm mới thấy và
thấu hiểu.
Bạn thân mến, tôi sẽ không nói hàng chữ trên sân
ga Tình yêu nói gì vì tôi chắc bạn cũng đoán ra được. Để
kết thúc câu chuyện, tôi chỉ xin tiết lộ về những người sẽ đón 3 hành khách của chúng ta cùng hành lý Cho và Nhận của mỗi người:
Đón Sòng phẳng là Khô khan
Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an
Người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc.