Ai rồi cũng qua cái thời thanh xuân,
tuổi trẻ bồng bột, khao khát
chinh phục tất cả, nhưng đáng tiếc có những người mãi không bao giờ thực hiện được khao khát ấy, họ đã dành cả tuổi thanh xuân của mình vào những
công việc không đáng.
Tuổi thanh xuân – trả bằng những thứ quá rẻ
“Ta cứ ngỡ tuổi thanh xuân là mãi mãi, ta từ tốn làm những việc cần làm và
vội vã tiêu xài nhiệt huyết vào những điều không đáng”.
Chúng ta thường dễ dàng nhìn thấy cảnh những đứa
trẻ chỉ với 13 – 15 tuổi thậm chí còn ít hơn, hoặc cao hơn làm những công việc như trông
xe,
ngồi ghi vé xe, ngồi xếp trái cây, đứng xếp sữa lên kệ, ngồi đánh dấu người ra vào
cơ quan… Những công việc ấy có ưu điểm: đem lại miếng
ăn – vốn cực kỳ ngặt
nghèo và
khó khăn với những đứa trẻ ở nông thôn, sinh ra trong gia đình
nghèo khó và không có
việc làm.
Khi được hỏi tại sao lại chọn công việc như vậy, đa số họ chỉ
trả lời: “Em
may mắn có việc, chứ bạn em ngồi quán
cà phê cả ngày, không việc làm, lại
nợ tiền… cà phê”.
Đó là
sự thật, những thanh niên vùng quê nghèo, gia đình không đủ tiền
cho họ theo
học, không có
kiến thức, không có kinh nghiệm chuyên môn, họ lên thành phố mong muốn kiếm công việc giản đơn và cũng mừng cho họ khi kiếm được công việc gì đó làm, kiếm được chút tiền cho bữa ăn hàng ngày, và họ không phạm tội
ác gì… Họ chắc chắn
con hơn rất nhiều người ngoài kia la cà ngoài quán
game,
thất nghiệp thành
trộm cướp, ăn bám gia đình.
Nhưng
tương lai của họ là gì, nếu năm tháng đáng giá nhất này, họ chỉ ngồi để
kiếm tiền. Họ ngồi hết 8 tiếng, 12 tiếng rồi trở về
nhà, ngã lăn trên những tấm chiếu tạm bợ của phòng trọ,
ngủ say ngất đi, để rồi sáng mai lại tỉnh dậy, ngồi tiếp những ngày tháng khác hòng có tiền
lương mỗi tháng.
Họ không tiến triển chút nào trong
nghề nghiệp, hoặc có thêm rất ít chuyên môn, vì chuyên môn chính chỉ là ngồi, nhìn, đứng, đi lại, hỏi han, dắt xe. Đó là các nghề
lương thiện, nhưng đó là các nghề bán đổi tuổi trẻ và thời gian để lấy tiền
mưu sinh, khi bạn còn trẻ, còn
khỏe, còn
có thể làm thì họ thuê, họ trả tiền để mua tuổi trẻ và ngày tháng của bạn với cái giá
không thể nào bèo bọt hơn khoảng 70 – 100.000/ngày.
Tuổi thanh xuân – con đường phải tiếp tục bước đi
Sinh ra trong gia đình khá giả, nhưng gia đình
gặp nạn, bố đi tù,
mẹ bị đuổi viêc, nhà có 4 người con, ông là cả, đến tuổi
trưởng thành ông theo mẹ ra chợ trông xe kiếm tiền phụ giúp gia đình, tại sao ông lại
giỏi tiếng anh như vậy? Chỉ đơn giản là hàng ngày ông xé một trang từ điển mang theo bên người, những lúc rảnh ông đem ra học và sau nhiều tháng quyển từ điển vơi dần, ông đã thuộc và thành thạo dần với tiếng anh, rồi may mắn đến với ông và cho ông
thành đạt như ngày hôm nay.
Một bài học khác, rút ra từ
người Nhật khi đi một chuyến tàu 20 phút về nhà cũng giở
sách ra
đọc, coi như đọc được vài trang. Mỗi ngày người công chức Nhật đi làm đọc 3 trang sách, 30 ngày là được 30 trang từ điển và 90 trang sách. Cái thời gian ngắn ngủi, ngán ngẩm và tiêu tốn mà các bạn đang phải đem ra để
đánh đổi lấy tiền ăn, tiền
sống, thực ra cũng có thể tận dụng theo một cách khác.
Bạn có thể đọc hết một quyển sách trong 3 tháng, có thể chậm hơn một em
sinh viên ngồi cả ngày trong thư viện. Bạn có thể học hết một quyển chuyên đề trong 4 tháng, càng chậm hơn so với một người có chuyên ngành và được
cha mẹ trả tiền cho
đi học.
Nhưng dù chậm trễ đến vậy, bạn cũng đang tiêu xài những
khoảnh khắc ngắn một cách có ích, thay vì ngồi ngán ngẩm ngồi nhìn khách vào tòa nhà, ngán ngẩm ngồi canh kệ thuốc lá, ngán ngẩm ngồi chờ khách ra xe, ngán ngẩm mở những clip hài trên mạng cho nhau xem,
cười hề hề, xem truyện (nên đọc khi về nhà ngủ), check
Facebook, tán dóc
điện thoại, tốn tiền xem hàng online giá rẻ mà không có lúc nào đi mua được.
Tuổi thanh xuân – quyết định đi hay dừng là ở bạn
Cũng lấy bối cảnh trên 1 chuyến tàu, có rất nhiều người đều làm công chức, những công việc
văn phòng, hay đơn giản chỉ là những người làm công, làm thuê ngày kiếm vài chục ngàn, trên chuyến tàu đó, có người ngủ, người
nghe nhạc, check facebook,
nói chuyện, nhưng có người lại ngồi
đọc sách, nghiên cứu và chính người đọc sách đó đã thành công với những
ước mơ của họ.
Đơn giản chỉ là câu chuyện
ví dụ như vậy chúng ta có thể thấy được rằng,
cuộc sống cũng đơn giản, việc ta đi hay dừng, đều là quyết định ở ta. Hãy
tưởng tượng mà xem, khi bạn 18 -20 tuổi, người ta sẵn sàng thuê bạn để ngồi, để làm
bảo vệ, làm tiếp viên, làm
nhân viên đón khách… vì bạn trẻ, đẹp, có
nụ cười tươi, có sức khỏe, có vóc dáng. Đến khi bạn 40 tuổi, nhan sắc tàn, sức khỏe
xấu, vóc dáng béo phệ, và bạn vẫn chẳng biết làm gì hơn là bán thời gian của mình để… ngồi, liệu có còn ai thuê bạn không?
Mỗi người đều có những sự
lựa chọn riêng cho mình, nhưng sựa lựa chọn nào cũng vậy, hãy nghĩ sâu về tương lai, khi mình trải qua cái tuổi
giàu có đấy rồi, mình có gì hay là vẫn tiếp tục trắng tay, những chuỗi ngày đã qua mình dư giả hay chỉ đủ miếng
cơm qua ngày.
Ai cũng trải qua một thời thanh xuân
cháy bỏng có những khát khao riêng, vậy thì sao không nuôi lớn cái khát khao ấy, khi mà ta còn đang là những
người giàu có về sức khỏe và thời gian. Có hay chăng sự thật về tương lai
ổn định, không ai có thể nói trước được điều gì, nhưng sao không một lần thử, xem chúng ta đi được đến đâu…