Thư ký thông minh

17/03/2015   25.000  4.45/5 trong 170 lượt 
Thư ký thông minh
Một người thư ký nọ chịu trách nhiệm mang cà phê đến cho một ông quan toà vào mỗi buổi sáng.

Nhưng vị quan toà rất tức giận khi thấy ly cà phê lúc nào cũng chỉ còn có 2/3. Người thư ký giải thích là vì anh phải gấp rút mang cà phê đến khi nó còn nóng nên bị đổ ra trên đường đi.
Mặc cho ông quan toà la mắng hay phàn nàn như thế nào, anh thư ký cũng ko bao giờ mang đến một ly cà phê đầy. Quá bực mình, ông quan tòa dự định giảm 1/3 tiền lương của anh thư ký nếu anh ko làm hài lòng ông. Vậy là từ đó về sau, lúc nào một ly cà phê đầy cũng được đặt trước mặt ông quan tòa mỗi buổi sáng.
Ông quan tòa rất đắc chí về sự thành công của mình và đồng thời cũng rất thắc mắc anh thư ký đã dùng cách nào để làm được như vậy mới hỏi, a thư ký trả lời:
- Cũng đâu có gì nhiều lắm đâu, tôi chỉ ngậm 1 ngụm trong phòng pha cà phê và nhả ra trước cửa văn phòng của ông thôi.

Quảng cáo

Sưu tầm

Người đăng

Thúy Hằng

Thúy Hằng


Là thành viên từ ngày: 05/03/2015, đã có 17 bài viết

Tài trợ

BÌNH LUẬN

Bạn cần đăng nhập để bình luận.
No Avatar

Chưa có bình luận nào cho bài này, tại sao bạn không là người đầu tiên nhỉ?

Bài viết khác

Vì sao sếp nên cho nhân viên thêm ngày nghỉ?
Giảm thời gian làm việc mới là biện pháp tốt nhất giúp nhân viên tăng năng suất lao động.

Kỹ năng Street Smart: Cà phê sáng
Hôm nay vô quán cà phê Starbucks chat skype với người bạn ở nước ngoài, 3 cô và 1 cậu ngồi bàn bên nói to quá. Ngồi bên này nghe mà lạnh cả gáy, cứ rõ mồn một.

Dượng Tony

Mồm ơi, đừng vỡ…
Em đọc lại cả cuốn sách ấy lần thứ 2 vào hôm nay. Và tức tốc lên mạng gửi thư này cho anh. Lần thứ 2 em đọc, em ngẫm ra rất nhiều điều. Hóa ra, xưa nay cái em cho là hay, là đúng, là giá trị…lại hoàn toàn khác.

Học từ vựng

Có thể bạn cần

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Bố tôi vừa mua một cái smartphone, hỏi tôi cách mở wifi, tôi nói mà ông mãi không hiểu, tôi nhắc lại ông vẫn nói là ông không biết. Lúc ấy tôi ức chế, gào lên: “Thôi, bố đừng hỏi nữa, con không biết đâu!” Không biết khi ấy bố tôi đau lòng như thế nào. Ngày nhỏ, khi tôi chưa biết thứ gì, bố tôi đã kiên nhẫn dạy tôi bước đi, dạy tôi học nói, dạy tôi ăn cơm... Giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận...

Liên kết logo

Bàn phím trong mơ