Thế rồi chợt trông thấy một
bà cụ nhỏ nhắn,
ăn mặc xuyềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm
cho khuôn mặt nhăn nheo của bà càng khó coi. Bà cụ lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai
vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các
con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người
đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ
già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ bà dừng lại, nhìn mấy đứa
trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm
cười nhưng không ai đáp lại, chỉ
giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lẳng lặng làm
công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng còn hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trong lúc chuyện trò với người
phục vụ bàn ăn cùng những
khách hàng trong quán, hai
vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì
bán hàng rong trên bãi biển,
vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng,
sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã
chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm những mảnh chai, mảnh sắt hoặc
hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý
do thì bà đáp mà
đôi mắt ướt nhòe: "Ồ tôi chỉ làm một
việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé
có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi !".
Nghe xong câu chuyện người chồng
vội vã chạy xuống bãi biển mong có thể nói một lời
xin lỗi và một lời
biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một cái chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống.