Càng gần
khoảng cách địa lý với
Trung Quốc thì càng bị cái tính này nó lây lan, bên Hàn, bên Nhật...cũng bị. Càng xa biên giới, càng thoát văn hoá Trung Hoa thì tính
đố kỵ cũng bớt dần. Bên kia sông Cầu có người đỗ tiến sĩ, ngày vinh quy bái tổ, thay vì
chèo thuyền qua sông chung
vui, nhiều người xã Đoài bên này
ngồi chửi đổng, điên tiết vì không biết
vì sao nó
giỏi thế. Rồi tự
an ủi AQ, rằng nó
may mắn chứ chả
hay ho gì, chắc có ai đó nâng đỡ. Tóc xoã vai gầy,
ăn không ngon,
ngủ không yên, chỉ mong nó
thất bại hay bị
tai nạn bệnh tật ốm đau mà
chết quách để hả lòng hả dạ. Thôi thì cũng
thông cảm, văn hoá
tiểu nông ăn sâu quá rồi,
con gà tức nhau tiếng gáy, và cũng, vì chút
Chu Du còn sót lại. Cả ngàn năm Bắc thuộc còn gì.
Tony thích văn hoá
miền Tây Nam Bộ, là vùng đất mới, chưa từng bị phong
kiến Trung Hoa ra sức đồng hoá, nó gần với văn hoá Miên Thái,
hào sảng và
phóng khoáng,
bao dung và thiệt tình. Chẳng hạn như vùng Cà Mau, trong làng ai có gì vui như đỗ đạt, trúng số, trúng lúa,
thăng chức...thì hầu như cả làng bưng đồ đến, đổ
bánh xèo, uống gụ, chung
vui mừng rỡ một cách
thật lòng. Tỷ lệ người nhiễm virus Chu Du không phải là không có, nhưng ít hơn,
do xung quanh mọi người ít
so sánh hơn thua. Vì là vùng đất mới nên người ta phải đùm bọc nhau trong những ngày gian khó đi mở cõi, đau thật với
nỗi đau chòm xóm, vui thật với
niềm vui của người khác, hằn trong
suy nghĩ qua nhiều thế hệ, trở thành nét hào sảng phương nam. Không có chuyện giả lả
giả tạo, ăn nói
cho hay nhưng trong lòng
nghĩ khác, chỉ muốn mình hơn, còn mong ai cũng te tua,
nghèo khổ, dốt nát, xui xẻo,
xấu xí.
Tony có khá nhiều
bạn hạc. Và họ từng là những người bạn thật
tốt. Nhiều lúc thời
sinh viên, Tony
đói xanh mặt, qua
nhà trọ của bạn mượn
tiền, bạn chỉ có 20 ngàn, bạn chia cho một nửa.
Ra trường, nhóm bạn
bắt đầu chia rẽ, vì có ai đó
khó chịu khi đứa khác tìm
được việc làm ngon hơn. Rùi
rạn nứt khi bạn cùng nhà trọ mua nhà ở thành phố. Sự bực bội dâng đến đỉnh cao, mời đi tân gia là không đi, hay đi cũng qua nói vài câu xỉa xói móc méo. Ngồi lầm bầm, kiểu
mẹ tức muốn chết, mình vẫn còn nhà trọ mà nó đã chung cư cao cấp. Rùi chấm dứt quan hệ.
Khi
facebook ra đời, âm thầm theo dõi. Thấy bạn post tấm hình nhà mới, 2 đêm
mất ngủ, ra sân đá thúng đụng nia, quánh mèo quánh chó, khiến chó mèo tàn tật hết trơn.
Thấy cô bạn post status đi Mỹ
du lịch với
chồng, nói cái
con nhỏ này ăn gì mà may mắn thế,
mất ngủ 3 đêm. Tất cả stt đều không bấm like, chỉ
đọc. Rồi một ngày anh bạn post status mất việc, thì lòng vui mừng
khôn xiết, lần đầu tiên bấm like. Rồi thấy cô bạn post status
ly hôn, ôi trong lòng vui
sướng biết bao, cho chừa, cái tội hôm bữa khoe đi Mỹ với chồng nha mậy, nhảy vô comment, ghi đại loại như " sao vậy bạn ơi, có cần gì thì mình giúp" mà trong lòng thì ngược lại, hả hê, vừa tắm vừa hát vang. Đi
nhậu lúc ngà ngà
say, nghe bạn nói " tôi vái ông bà cho ông bầu A rớt
máy bay chết cho rồi, nhìn chiếc máy bay riêng mà ngứa mắt. Còn ông
tỷ phú B, ông đó mà phá sản, tôi mở tiệc ăn mừng".
Phụ nữ thành đạt nào cũng bị gán câu " ôi cái con đó
tài năng gì, nó cặp với ông này ông kia mới được như vậy". Lúc này, sự
đố kỵ không còn
bình thường nữa, nó đồng
nghĩa với cái
ác, cái vô
lương. Cái xứ mình nó thế, dù có chức vụ,
học vị học hàm, có tiền có bạc, có
vợ đẹp con khôn, nhiều người vẫn mang văn hoá Chu Du ấy trên người,
tự làm khổ mình ghê gớm. Mình không chọn được nơi sinh ra, không tránh được văn hoá địa phương ảnh hưởng, nhưng mình hoàn toàn
có thể nhận ra và
từ bỏ văn hoá cũ và không
văn minh. Có quá nhiều cái không hay của chị Hoa xóm trên mà em Nam cần phải từ bỏ.
Tony có anh bạn, tên X. Rất thân vì lúc
cơ hàn, cần gì cũng giúp. Nhưng tính
ganh đua cũng lớn. Không phủ nhận tính ganh đua cũng có mặt
tích cực, đó là
động lực để không thua kém
bạn bè. Việc Tony nói 2
ngoại ngữ lưu loát khiến anh lao vào học như điên, tối nào cũng đến 2 trung
tâm để luyện nên anh cũng nói được
ngoại ngữ khá tốt. Nhưng có lần
cô giáo yêu cầu đọc cuốn "
Tư Duy Lại
Tương Lai" và nộp bài cảm nghĩ, Tony lùng nhà
sách hẻm có, mới qua nhà anh mượn. Anh
trả lời, gì chứ sách tuyệt đối không cho mượn, Tony nói vậy bạn đi chung với tôi, tôi ra tiệm photocopy sao chụp 1 bản chỉ mất 15 phút thôi, bạn nhé, giúp tôi đi. Nhưng X nói không là không, khiến Tony không nộp được bài, nhưng cũng tốt
nghiệp được. Năm 2006, qua chơi thấy Tony mua
ô tô đi lại, anh về nhà vô phòng, bật đèn, tóc xoã rũ rượi, không ăn không uống không nói không
cười mấy hôm liền. Anh cũng có ô tô, nhưng anh lại không muốn bạn
bè có. Anh
sống hạnh phúc, nhưng muốn bạn bè ly hôn hết, nên ai gặp anh
than vãn chuyện chồng con thì anh khuyên nên bỏ. Ai than vãn chuyện việc làm thì anh khuyên nên bỏ việc,
đóng cửa công ty...
Nếu không biết dừng lại, tính ganh đua sẽ trở thành tính đố kỵ, uổng phí một
đời người vì không làm được nghiệp lớn. Nên nếu có chơi với thể loại này, phải giấu mọi thứ mình có như mèo giấu " hàng hoá Tony đang
kinh doanh", vì nếu để họ thấy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, nặng thì hộc máu chết như Chu tiên sinh ấy chứ chẳng phải đùa. Bạn Nam nói, 2
vợ chồng nó nghe nói bạn X tới nhà là phát hoảng. Vì X tới, sẽ đảo mắt nhìn quanh, nếu thấy nhà Nam có
mua sắm cái gì mới, X về
giận, phát bệnh. Nên vợ chồng nó dọn dẹp bắt mệt. Phải
gửi xe hơi đi chỗ khác, giấu cái tivi xịn vào phòng, quần áo pyjama bóng loáng phải cất, phải lập tức mặc áo cụt quần què vào, gia nhân giúp việc phải lập tức ra khỏi nhà, đi lánh mặt, núp ngoài bờ rào biệt thự. Thằng Nam phải lập tức nhảy xuống lau nhà, con vợ phải ngồi nhặt
rau, vú móm lòng thòng, tóc rối bù, vợ chồng giả bộ
chì chiết nhau chuyện
tiền bạc,
con cái nó phải vọc đất vọc cát, mũi miệng phải lem nhem. Đang ăn tôm cua thì phải cất ngay, lôi rau muống nước mắm ra. Gương mặt phải teo tóp hốc hác, không được phúng phính trắng hồng, X nó không thích, nó giận.
Cũng mấy lần bạn nhậu nói mày biết
doanh nhân ABC không, lúc hạc chung với tao, rớt lên trượt xuống, ngu lắm mày ạ. Chuyện
quá khứ là quá khứ. Lúc nhỏ người ta hạc kém, nhưng sau này, cả
quá trình tự đào tạo của họ, mình đâu có biết. Để có được
sự nghiệp đó, người ta đã phải
thức khuya dậy sớm thế nào, bạc tóc
tính toán ra sao, chết bao nhiêu nơ ron thần kinh ...và sẵn sàng chịu n cái
rủi ro. Để có được giải thưởng nào đó, người ta đã phải
hy sinh những thú vui
cá nhân, đã phải dùi mài kinh sử
tập luyện quần quật thế nào, mình đâu có biết. Chỉ thấy
thành quả và thay vì mình cũng
cố gắng đạt được, lại sinh ra lòng
ghen ghét, một cách rất Chu Du.
Người mình cũng ít công nhận
tài năng của nhau. Không chịu
thừa nhận trên đời, có những
con người, tạo hoá cho họ
khả năng hơn, và dĩ nhiên họ sẽ
thành công hơn. Nhà văn
Việt Nam ít ai đọc tác phẩm của người khác, chỉ say sưa đọc đi đọc lại văn mình. Nhà báo hay vài người biết viết lách cũng vậy, không ai đọc ai, nên đề tài viết ngày càng teo tóp, bó hẹp,
tư tưởng càng ngày càng
bảo thủ. Nếu có thì ráng moi móc
chê bai nhau cho được. Vì vậy, khi
đồng nghiệp được quốc tế công nhận, họ gần như hoá điên. Phần lớn nhà văn Trung Quốc cho rằng Mạc Ngôn bỏ tiền ra mua giải Nobel,
cô lập ông. Mấy nhà văn lão thành vội lên viện
ngôn ngữ Bắc Kinh nhờ dịch hết các tác phẩm
sang tiếng Anh, đem qua nước ngoài chào hàng, nhưng tụi Tây vứt hết vào sọt rác vì đọc hẻm hiểu. Các nhà văn
trẻ TQ còn thành lập hiệp hội anti- Mạc Ngôn, gửi đơn thưa kiện, chưa có tiền lệ trong lịch sử Nobel, làm tụi Tây không
hiểu chuyện gì xảy ra ở văn hoá đó. Cứ có vài cuốn sách best seller và lập tức xuất hiện 1 nhóm người anti, kiện tụng, chỉ ngay cho
dư luận thấy có 2 lỗi
chính tả, 5 lỗi đánh máy, nhiều người hâm mộ nó quá là không được, "làm tao tức ói máu", còn vì sao tức thì chính họ cũng không hiểu.
Trí tuệ thay vì đi làm cái gì đó hay ho cho đời, lại suốt ngày đả phá người khác, thiệt uổng. Ở Trung Quốc, ngày 1 bạn đồng môn nhận giải quốc tế quốc gia, thì cũng là ngày bệnh viện
tâm thần nhận cả chục bệnh nhân vào khám, cũng toàn các bạn cùng lớp chuyên lớp chọn, vì tức tối mà sinh ra
tâm bệnh, ngồi bứt tóc móc mắt, xé quần xé áo.
Cũng là máu mủ ruột rà, nhưng cư dân Hồng Công lại hoàn toàn không bị cái bệnh này như chị Hoa đại lục hay chị Đài Loan, chủ yếu do văn minh
phương tây trong
giáo dục. Nên các bạn muốn thoát cái bệnh này, hãy vả vào mặt mình mấy cái nếu
sợ người ta hơn. Bạn trẻ nào bị tính này thì uổng lắm. Mình phải sống thoáng đạt lên,
nghĩ lớn lên, để vóc dáng cao to, lưng thẳng,
ánh mắt nhìn trực diện, ăn nói hào sảng và có một
tâm hồn vĩ đại.
Để kể nghe, hôm bữa họp lớp, có mặt anh X. Anh lại xách mé, ảnh nói nghe đồn Tony dạo này đi nước ngoài như đi chợ ấy nhỉ. Tony chỉnh ngay, cái này là không đúng. Anh vui mừng lắm, nói thế không có tiền đi đâu à, làm ăn không được à, sắp phá sản rồi à, tan cửa nát nhà rồi à, nói thật đi để bạn bè lo cho. Mọi người há hốc mồm nhìn. Tony mới
giải thích. Năm vừa rồi, Tony đi nước ngoài 20 lần, trong khi đi chợ có 1 lần, so sánh vậy là khập khiễng. Cái anh hỏi, ủa vậy giờ phải nói sao, Tony nói là lần sau phải nói " dạo này Tony đi nước ngoài như đi siêu thị ấy nhỉ".
Vì Tony, cũng hay đi siêu thuỵ.