“Tôi tới gặp ông vì tôi cảm thấy mình thật vô tích sự, tôi chẳng muốn
sống thêm nữa. Mọi người xung quanh tôi đều nói rằng tôi là một kẻ
ngốc, một thằng
thất bại. Tôi cầu xin ông, hãy giúp tôi!”
Người đàn ông
khôn ngoan liếc nhìn chàng trai, rồi
vội vàng nói: “Ta rất tiếc. Bây giờ ta đang rất bận và
không thể giúp
được anh. Ta đang có việc gấp phải làm…” Ông dừng lại một lúc,
suy nghĩ rồi nói: “Nhưng nếu anh đồng ý giúp ta việc này, ta sẽ sẵn lòng
giúp đỡ anh”.
“Ồ, tất nhiên rồi” – chàng trai nhanh nhảu đồng ý không chút đắn đo tới
vấn đề của mình.
“
Tốt!” – người đàn ông khôn ngoan nói, rồi tháo chiếc
nhẫn đính đá rất
đẹp trên tay ra.
“Hãy lấy một
con ngựa rồi phi ra chợ. Ta phải bán chiếc nhẫn càng sớm càng tốt để trả
nợ. Hãy
cố gắng bán giá càng cao càng tốt.
Đừng đồng ý đổi lấy bất cứ thứ gì ít hơn một đồng
tiền vàng. Giờ hãy đi đi rồi trở về sớm nhất nhé!”
Chàng trai cầm chiếc nhẫn, cưỡi ngựa ra chợ. Khi đến nơi, anh ta đưa chiếc nhẫn
cho những người thợ máy. Họ thích thú ngắm nhìn, nhưng khi nghe nói giá của nó không dưới một đồng tiền vàng, họ
mất hứng thú ngay.
Một số người
cười thẳng vào mặt chàng trai, những người khác bỏ đi. Chỉ có một người thợ
già hơn thì
giải thích rằng một đồng tiền vàng là cái giá quá cao cho một chiếc nhẫn như thế. Ông chỉ đồng ý đổi nó lấy một đồng
tiền bạc hoặc một đồng thiếc. Nghe vậy, chàng trai
nhớ lại lời người đàn ông khôn ngoan và
từ chối. Anh ta đi
sang khu chợ khác, đưa chiếc nhẫn cho hàng trăm người, nhưng mọi chuyện chẳng có gì khác.
Anh đánh ngựa trở về
nhà người đàn ông khôn ngoan,
buồn rầu nói: “Tôi không thể bán được chiếc nhẫn của ông. Không ai đồng ý mua nó với giá một đồng tiền vàng cả. Tôi chỉ
có thể đổi được một đồng tiền bạc thôi, nhưng nó lại không xứng với
giá trị chiếc nhẫn”.
“Bây giờ chuyện đó rất quan trọng
con trai ạ!” – người đàn ông khôn ngoan nói. “Trước khi cố gắng bán chiếc nhẫn, con nên tìm hiểu xem nó đáng giá thế nào. Và ai là người có thể
biết điều đó rõ hơn một thợ nữ trang? Hãy tới gặp người thợ nữ trang, hỏi ông ta xem sẽ trả bao nhiêu cho chiếc nhẫn. Nhưng dù ông ấy có nói cái giá nào thì cũng đừng bán, mà hãy mang nó về đây”.
Chàng trai lại nhảy lên ngựa, rồi đi đến tiệm nữ trang. Người
thợ kim hoàn xem xét chiếc nhẫn rất
cẩn thận và tỷ mỉ, cân nó lên, sau đó đưa lại cho chàng trai.
“Hãy nói với
ông chủ anh rằng bây giờ ta không thể đưa cho ông ấy nhiều hơn 58 đồng tiền vàng. Nhưng nếu ông ấy cho ta thêm ít
thời gian nữa, ta sẽ trả 70 đồng tiền vàng để đền bù cho việc phải
chờ đợi”.
“70 đồng tiền vàng!” – chàng trai kêu lên. Anh ta cười lớn,
cảm ơn người thợ kim hoàn rồi quay trở về. Người đàn ông khôn ngoan nghe kể lại toàn bộ câu chuyện, rồi nhìn vào mắt chàng trai trẻ.
“Hãy nhớ lấy điều này, con trai. Con giống như chiếc nhẫn này – đáng giá và độc nhất. Và chỉ có một
chuyên gia thực sự mới nhận ra giá trị thực của con. Vì thế, tại sao con lại phải
lãng phí thời gian của mình với những lời nhận xét
tùy tiện của người khác?”