Thời gian này các cư dân mạng đua nhau share một bức ảnh có hai 
con chim, một con bị nhốt trong lồng và một con đang đậu bên trên, 
được giữ thăng bằng bởi một chiếc bập bênh. Phía dưới là biển, con chim đang đậu trên lồng nếu bay lên thì con chim trong lồng sẽ bị 
chết chìm dưới biển. Từ bức ảnh trên, các cư dân mạng "luận" ra chuyện 
vợ chồng, mỗi người một ý nhưng đại khái là các chị em 
phụ nữ tự 
ví mình là con chim trong lồng rồi 
than thở: “Thân 
đàn bà lấy 
chồng đều phụ thuộc vào 
đàn ông. Phụ nữ 
lấy chồng sướng hay khổ đều 
do người chồng định đoạt. Nếu như người đàn ông vô 
trách nhiệm, bay đi và không cần có trách nhiệm gì với con chim trong lồng thì nó sẽ chết. Nói chung, đời phụ nữ phụ thuộc hoàn toàn vào sự 
lựa chọn của người chồng, sướng hay khổ đều do người chồng. Lấy chồng, như đánh xổ số vậy!”. 
 
 
Nghe cái phần "tự luận" đầy phiến diện ấy (mà đáng 
buồn là lại được phần đông chị em phụ nữ hưởng ứng, đồng tình), thú thực tôi cứ nghĩ mình đang 
sống ở thời phong 
kiến, khi mà 
tư tưởng Nho Giáo vẫn còn đè nặng và người phụ nữ thường không hề có sự 
bình đẳng giới. Nhưng rõ ràng đây là một câu chuyện của năm 2015 với một tầng lớp phụ nữ tân tiến hiện đại lắm 
cơ mà?
 
Tôi phản hồi câu chuyện đó với một số 
câu hỏi: “Tại sao người phụ nữ lại là con chim trong lồng mà không phải là người đàn ông? Tại sao người phụ nữ lấy chồng lại bị định đoạt 
số phận bởi đàn ông mà tự họ không định đoạt được số phận của 
chính mình?”. Những phản hồi lại sau đó khiến tôi cứ băn khoăn mãi về tư 
tưởng của không ít phụ nữ Việt. Rõ là thời hiện đại, nhưng cái tư tưởng “
yêu lấy thân mình” dường như vẫn là một khái niệm quá xa vời với chị em, có khi nếu nói phải biết yêu lấy thân mình thì một số người còn 
cho rằng đó là 
lối sống ích kỉ, vô trách nhiệm nữa cơ!
 
Phụ nữ 
Việt Nam hiện đại, có người hơn 20 tuổi đã trở thành cơ trưởng của hãng hàng không quốc gia, bay vi vu trên bầu trời; có 
cô gái trẻ thuộc thế hệ 9x với vài 
ba đồng lẻ trong tay và một 
trái tim quả cảm đã dám xách ba lô lên và đi phượt hơn 20 nước trên 
thế giới; có người đàn bà kiệt xuất đã phát minh ra một loại sơn được cả thế giới công nhận; có người mới hơn 20 tuổi đã trở thành một 
CEO của hàng loạt chuỗi cửa hàng bán lẻ có tiếng… Còn nhiều, nhiều phụ nữ Việt 
giỏi giang và tự 
làm chủ cuộc đời mình lắm!
 
Chính họ chứ không ai khác là người hiểu rõ 
giá trị của bản thân mình nhất, không cần tuyên ngôn, không cần 
dựa dẫm, không cần nương náu, họ tự 
đứng lên khẳng định giá trị của bản thân mình, và đó chính là cách họ 
yêu bản thân họ một cách rõ ràng nhất! Lại có người bảo: “Ối giời! Đàn bà dễ có mấy tay, giỏi giang thế nhưng chắc gì gia đình 
hạnh phúc?”
 
Này các chị, hạnh 
phúc không phải chỉ có một đáp số là chồng giỏi con 
ngoan. Hạnh phúc không phải là đích đến, hạnh phúc chính là 
hành trình mà ta đang bước đi từng ngày, từng giờ, ta góp nhặt những 
niềm vui nho nhỏ ngay trong từng khắc, gom nhặt nhiều nỗi 
vui, ta sẽ có một khoảng vui, nhiều khoảng vui ấy chính là hạnh phúc. Hạnh phúc nó 
đơn giản lắm, đơn giản đến mức chúng ta không cần phải gồng lên, phải 
hi sinh vì chồng vì con, ta làm điều đó như một niềm vui tự 
tâm, thực sự, ta 
yêu đời, yêu mình, 
yêu người - hạnh phúc chính là như thế!
 
Nhiều khi ta đánh tráo khái niệm hạnh phúc và cho rằng “phải như 
nhà này, nhà kia, công thành 
danh toại, gia đình trong ấm ngoài êm, 
vợ chồng 
yêu thương, 
con cái trưởng thành… thì đó mới chính là hạnh phúc!”. Nếu nghĩ như thế, thì cả cuộc 
đời người phụ nữ Việt cứ tha hồ mà 
cống hiến, 
phấn đấu, hi sinh mải miết, 
quên cả những cái nỗi vui tự thân mà đi tìm kiếm những thứ đôi khi không phải là đáp số của đời mình. “Mỗi cây mỗi hoa” vậy nên 
đừng bao giờ nghĩ rằng hoa nào cũng phải nở, hoa nào cũng ngát hương. Điều quan trọng trong 
cuộc sống này không phải là hì hục lao lực, hi sinh ngày hôm nay để có 
ngày mai tươi sáng, không phải là ngoái lại ngày hôm qua rực rỡ để tiếc cái úa tàn của 
hiện tại. Hãy sống cho ngày hôm nay, làm chủ cuộc đời mình ở ngày hôm nay! Đừng phụ thuộc vào đàn ông nhiều quá, đừng đặt 
vận mệnh của mình vào bàn tay của người khác, dù người đó là chồng của 
bạn. Đó là cách mà bạn chứng tỏ mình chẳng phải là “chim lồng 
cá chậu”, chẳng phải phụ thuộc sướng khổ vui buồn vào bất cứ một tác động 
khách quan nào! 
 
Phụ nữ không phải là con chim trong lồng, và đàn ông cũng chẳng muốn là con chim đậu trên cái lồng kia, phải 
chịu trách nhiệm về 
sự sống còn của ai đó. Hãy tin đi! Phụ nữ và đàn ông luôn cần phải có trách nhiệm với bản thân mình, phải có trách nhiệm thật 
tốt, biết mình là ai, 
trân trọng bản thân mình đến đâu thì mới 
có thể biết trân trọng và yêu 
thương người khác. Chuyện vợ chồng là khi tình còn 
nghĩa còn, nếu như tình cạn, phải chăng nên ép buộc đối phương phải sống vì cái nghĩa, đừng bắt họ phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của một người mà họ đã cạn yêu thương? Đừng lôi con cái ra ấn vào tay đối phương và làm phông nền cho trận chiến 
cho đi và 
nhận lại trong chuyện vợ chồng.
 
Nếu như đàn ông còn yêu bạn, thì chuyện đậu hay bay của con chim kia chẳng đến lượt bạn luận bàn. Nếu đàn ông họ thương bạn thì cũng vậy, còn nếu như yêu thương đã cạn, thì chẳng phải bạn nên tự 
quyết định lấy 
vận mệnh của đời mình hay sao? Hãy tin rằng, cái bạn cho đi cuộc đời thế nào, bạn sẽ nhận lại y thế ấy! Bạn trao yêu thương bạn sẽ nhận lại yêu thương, bạn trao 
oán hận thì cái bạn nhận lại sẽ là oán 
hận, bạn trao vận mệnh đời mình vào tay người khác, thì việc họ nhấn cho bạn chìm hay giữ bạn sống mòn lúc đó lại không phụ thuộc vào bản thân bạn nữa rồi… Vì bạn đã cho người ta cái 
quyền được định đoạt vận mệnh của mình cơ mà?
Làm người - đó là 
chân lý cao nhất, cao hơn cả chuyện làm đàn ông hay làm đàn bà thì phải thế này thế nọ. Làm người thì hãy sống 
tự chủ, 
công bằng với chính bản thân mình, yêu thương chính bản thân mình và làm chủ cuộc đời mình. Khi bạn biết 
yêu thương bản thân bạn, tự khắc bạn sẽ biết mình cần phải làm gì cho cuộc đời mình  và sẽ không bao giờ phải nhìn một bức ảnh là luận về cuộc đời một cách tào lao và bĩ cực!