Câu hỏi của ông lão đến sửa chữa điện thoại khiến tôi chết lặng…

29/08/2015   33.530  3.25/5 trong 2 lượt 
Câu hỏi của ông lão đến sửa chữa điện thoại khiến tôi chết lặng…
Đây là câu chuyện có thật tại Trung Quốc và do chính người thợ sửa chữa điện thoại kể lại, nó đã khiến nhiều người xúc động.

Những ngày gần đây, câu chuyện xúc động về người cha giàu tình yêu thương đã khiến cư dân mạng Trung Quốc vô cùng xúc động.
 
Một ông lão đã đến một cửa hàng sửa chữa điện thoại di độngyêu cầu nhân viên kiểm tra. Khi nhân vân tiến hành kiểm tra đã không phát hiện ra một lỗi nào. Hỏi ra mới biết, ông lão điện thoại của mình bị hỏng do… “không nhận được tin nhắn của con”.
 
“Tôi là một nhân viên bảo trì và sửa chữa điện thoại di động. Sáng hôm đó, có một ông lão đã tới cửa hàng của tôi để sửa điện thoại. Tôi cẩn thận kiểm tra chiếc điện thoại nhưng không phát hiện ra lỗi nào cả, mọi thứ đều bình thường.
 
Tôi nói với ông rằng mọi thứ đều ổn và điện thoại của ông vẫn hoạt động tốt.
 
Ông lão mang điện thoại đi sửa vì… không nhận được tin nhắn của con
 
Ông lão nhìn tôi và rơm rớm nước mắt hỏi: “Thế tại sao tôi không nhận được tin nhắn, hay cuộc gọi của con tôi?”. Tôi chết lặng…”.
 
Ngay sau khi câu chuyện được đăng tải, rất nhiều bạn trẻ đã chia sẻ những kỷ niệm của mình về gia đình. Cùng đọc những lời chia sẻ sau và nghĩ về ngày lễ Vu Lan sắp tới nhé:
 
1. “Khi còn học đại học, tôi được mời đi chơi trong kỳ nghỉ lễ. Bố đã nhắn tin hỏi tôi có về nhà không. Tôi đã trả lời rằng con sẽ đi chơi mấy ngày đã rồi mới về. Bố tôi nhắn lại: “Con nhớ về ăn hoa quả chín nhé!” (Nhà tôi trồng cây ăn trái). Thế rồi, tôi bật khóc như mưa…”.
 
2. “Hồi đó tôi rất hư và luôn muốn chứng tỏ bản thân. Tôi đã bỏ nhà đi một tháng để chứng minh rằng mình vẫn sống được mà không cần cha mẹ. Mẹ gọi điện thoại nói: “Mẹ cần con!”. Lúc đó, tôi mới nhận ra mẹ yêu mình tới nhường nào…”.
 
3. “Khi tôi đi học xa nhà, các khoản học phí đều do bố mẹ tôi chu cấp. Hồi đó, tôi không hiểu hết được những khó khăn của gia đình. Một hôm, bố tôi uống rượu say và gọi điện cho tôi. Ông nói: “Con à, cần gì cứ nói, con cần gì nào. Dù cha mẹ có khó khăn cũng không sao. Cha sẽ không để con thiếu tiền dù chỉ một ngày. Cứ để cha lo hết”.
 
4. “Ba đang ngồi cạnh mẹ. Nhà chẳng muốn nấu nướng gì. Cả hai đang ăn bánh quy”. Đây là tin nhắn của mẹ khi tôi đi học xa nhà, tôi vẫn còn giữ mãi cho tới tận bây giờ”.
 
5. “Thời sinh viên, khi đang đi chơi với bạn, tôi chợt nhận được tin nhắn: “Ngày này 20 năm trước, bố và mẹ đã được thấy con chào đời. Con khóc thật to. Đó là ngày hạnh phúc nhất đời bố!”.
 
Các bạn thấy không, khi chúng ta đi học, đi làm xa nhà, bố mẹ luôn nhớ và dõi theo chúng ta. Vậy tại sao chúng ta không thường xuyên gọi điện về nhà, để cho bố mẹ yên tâm hơn? Hãy trả lời câu hỏi: “Chúng ta còn sống với bố mẹ bao lâu?”.

Quảng cáo

Sưu tầm

Người đăng

Bảo Mi

Bảo Mi

Chia sẻ là cách tốt nhất để học và làm cuộc sống tốt đẹp hơn.


Là thành viên từ ngày: 26/07/2015, đã có 1.689 bài viết

Tài trợ

BÌNH LUẬN

1 bình luận
No Avatar
Tony Tèo title=

Tony Tèo - 29/08/2015 09:02:10

2/9 các bạn hãy về nhà với gia đình nhé

Thích 1

Bài viết khác

Nửa quả dưa hấu và bài học về tình cảm gia đình
Hạnh phúc không phải là ở trong một căn nhà lớn bao nhiêu mà là bên trong căn nhà có bao nhiêu tiếng cười hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là nghe được bao nhiêu lời nói ngọt ngào, mà là lúc tổn thương có thể có người nói với bạn rằng: "Không sao cả, có anh ở đây ...

Yêu bao nhiêu là đủ, xa bao nhiêu thì nồng?
Có câu “xa thương gần thường”, khoảng cách tự nó đã sinh ra cái đẹp. Một khoảng cách phù hợp giúp mỗi người đều được là chính mình, được tự do trong không gian của mình. Kỳ thực đó chính là sự tôn trọng và trân quý lẫn nhau…

Thư con gửi mẹ
Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được bố mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.

Có thể bạn cần

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Bố tôi vừa mua một cái smartphone, hỏi tôi cách mở wifi, tôi nói mà ông mãi không hiểu, tôi nhắc lại ông vẫn nói là ông không biết. Lúc ấy tôi ức chế, gào lên: “Thôi, bố đừng hỏi nữa, con không biết đâu!” Không biết khi ấy bố tôi đau lòng như thế nào. Ngày nhỏ, khi tôi chưa biết thứ gì, bố tôi đã kiên nhẫn dạy tôi bước đi, dạy tôi học nói, dạy tôi ăn cơm... Giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận...

Liên kết logo

Bàn phím trong mơ