Trên thế giới này, người chúng ta dám đắc tội chỉ có 2, đó chính là người đã sinh thành, dưỡng dục chúng ta – họ được chúng ta gọi là bố mẹ!
Hầu như rất nhiều người trong chúng ta vẫn thường có tật xấu xí như thế này: Dành hết cái gọi là khách khí, lịch sự, nhã nhặn cho người ngoài, còn khi trở về nhà lại dồn hết khó chịu, bực tức, cáu kỉnh lên bố mẹ.
Chúng ta không dám đắc tội với bạn bè vì sợ sẽ không có lần sau để họ hiểu và thông cảm, thấu hiểu cho mình.
Chúng ta không dám đắc tội với bạn đời vì sợ người ấy sẽ dần trở nên lạnh nhạt.
Chúng ta chỉ dám đắc tội với bố mẹ, bởi vì họ mãi mãi không bao giờ giận chúng ta. Dù có giận đi chăng nữa thì cũng chỉ là trong chốc lát.
Bố mẹ là người cho chúng ta sinh mệnh, mang chúng ta đến với cuộc đời, thế nên chúng ta thường hay có thói quen ỉ vào sự yêu mến, chiều chuộng mà họ dành cho mình để hết lần này đến lần khác, được voi đòi tiên.
Có những lúc, người làm con chúng ta nổi giận với bố mẹ, gào thét lớn tiếng với bố mẹ mà chưa bao giờ quan tâm, để ý đến cảm xúc của họ ra sao.
Tại sao lại có sự vô tâm đến như vậy ở đây? Đó là bởi những người làm con
ích kỷ như chúng ta biết rất rõ, rằng bố mẹ không bao giờ chấp, không bao giờ tính toán với mình, không bao giờ quyết liệt với mình.
Chúng ta cẩn thận, thận trọng duy trì tình bạn, tình yêu, vì sợ bạn bè xung quanh sẽ rời xa mình, lo lắng người mình yêu thương sẽ bỏ mình. Vì thế mà chúng ta cất giấu, chôn vùi cảm xúc tiêu cực vào bên trong, nhẫn nhịn, bao dung.
Chỉ có trước mặt bố mẹ, chúng ta mới không cần ngụy trang, che đậy cảm xúc thật của mình. Trong lòng không vui, chúng ta tùy tiện bốc hỏa, cảm xúc không tốt, chúng ta tùy tiện xả cơn bực tức ra ngoài.
Chúng ta có thói quen xấu đó là phô sắc mặt khó coi của mình ra với bố mẹ, có khi bố mẹ chỉ càm ràm một câu nhưng chúng ta đã có thể lập tức xả ra thứ cảm xúc tức tối bị dồn nén từ rất lâu.
Đó là áp lực công việc, là những bất mãn trong
cuộc sống hằng ngày và cả những ấm ức mà người khác đem đến cho mình.
Trước mặt người ngoài, chúng ta nhẫn nhịn. Nhưng trước mặt bố mẹ, chúng ta tùy tiện xả ra một cách không kiểm soát.
Trên đời này, người chúng ta dám đắc tội, chỉ có bố mẹ mà thôi.
Vì bố mẹ là người yêu thương chúng ta nhất, vì bố mẹ là người chiều chuộng chúng ta nhất.
Bấu víu vào tình yên thương mà bố mẹ dành cho mình, chúng ta chẳng lo sợ điều gì nên mới tùy tiện trút lên họ những cảm xúc khó chịu nhất.
Nhưng thực ra, chúng ta có biết rằng, bố mẹ mới chính là những người quý giá nhất với mình trên thế giới này?
Bố mẹ cho chúng ta sinh mệnh, lặng lẽ hi sinh cho con cái mà chưa bao giờ tính toán, đòi hỏi thứ gì từ chúng ta.
Chúng ta và bố mẹ - duyên phận chỉ có một lần. Đời này đã có phúc phận làm con của họ, vậy thì hãy nâng niu trân trọng tình cảm thân thiết này, đừng đợi đến khi bố mẹ rời xa, mới biết đến cái gọi là: Con cái muốn dưỡng, cha mẹ đã không còn!