Tích đức,
làm việc tốt mặc dù không ai thấy, nhưng trời biết đất biết.
Con người làm việc thiện, phúc dù chưa đến, họa đã rời xa;
con người làm việc
ác, họa dù chưa đến, phúc đã rời xa; người làm
việc thiện, như cỏ mọc giữa vườn xuân, dù không ai trông thấy, vẫn ngày ngày tăng trưởng; người làm ác, như
hòn đá mài dao, không thấy tổn hại gì, nhưng ngày qua ngày sẽ thấy chỗ hao mòn.
Là phúc
hay họa đều tại
tâm. Điều đáng
sợ khi hành ác, không phải sợ người phát hiện, mà ở chỗ tự mình nhận biết;
điều tốt đẹp khi hành thiện, không phải là ở chỗ người khác tán dương, mà là ở chỗ
chính mình thanh thản.
2. Khoảng trống
Chừa
cho mình một khoảng trống, thì
tâm hồn mới
có thể thoải mái linh hoạt; lúc quan lộ
hanh thông, chừa một chỗ trống trong
suy nghĩ, chớ để đắc ý làm mê mờ
tư tưởng; lúc thống
khổ, chừa một khoảng trống cho
an ủi, chớ để khổ
não bóp nghẹt tâm can; lúc
phiền não, chừa một chỗ trống cho
vui vẻ, phiền não sẽ tan thành mây khói; lúc
cô độc, chừa một chỗ trống cho
bạn bè thân hữu, họ chính là một phần trong
cuộc sống của mình. Lưu lại một chỗ trống, đây là
chân lý nhân sinh, cũng chính là
trí tuệ của
cuộc đời.
Cảm
ơn người khác đã làm
tổn thương bạn, vì họ đã tôi luyện cho bạn một
ý chí vững vàng; cảm kích người đã
lừa gạt bạn, vì họ giúp bạn tăng thêm nhiều
kiến thức; cảm kích người đã đánh đập bạn, vì họ đã tiêu trừ giúp bạn rất nhiều
nghiệp lực; cảm kích người đã ruồng bỏ bạn, bởi vì họ đã dạy cho bạn biết
tự lập; cảm kích người đã làm bạn trượt ngã, bởi vì họ đã giúp bạn trở nên
kiên cường hơn; cảm kích người trách cứ bản, vì họ đã giúp bạn biết
im lặng. Cảm tạ tất cả những người đã giúp bạn
kiên định, trong
thế giới này, nếu ai cũng biết hàm ơn,
cuộc sống mới có thể càng thêm đặc sắc.
Nhân sinh, bất quá chỉ giống như một ly trà, đầy cũng tốt, vơi cũng tốt, cần chi phải
tranh giành? Đậm cũng tốt, nhạt cũng tốt, đều có hương vị riêng của nó; ấm áp cũng
được, lạnh lẽo cũng chẳng sao, nhìn nhau
cười cười.
Con người sống ấy, không cần mọi thứ đều phải
minh bạch. Nước quá trong ắt không có
cá, người quá
thanh cao thì không mấy bạn
bè. Cùng người
nhà tranh giành, nếu thắng, thì tình thân
rạn vỡ; cùng người
yêu tranh giành, nếu thắng thì
tình cảm nhạt phai; cùng
bằng hữu tranh giành, nếu thắng, thì
tình nghĩa chẳng còn. Tranh giành chính là lý, thua là tình, tổn thương lại chính là mình.
Trái lại,
đời sống vật chất nghèo khó, nhưng tâm hồn lại khoáng đạt, thấy đủ thường vui,
tự tại phó xuất, đây mới là giàu có
chân chính.
Cho người thuận tiện, chính là lưu lại cho mình hậu phúc.
Lòng người vốn tương thông với nhau, bạn
nhường người khác một bước, người khác sẽ nhường bạn một đường.
Nhân tâm tựa như
con đường, càng so đo, con đường càng hẹp; càng
rộng mở, con đường càng thoáng đãng.
Tha thứ, dường như là giúp cho người khác, nhưng kỳ thực là mở cho lòng mình một con đường.
Chuyện hôm nay ta xem là đại sự,
ngày mai lại là chuyện nhỏ; năm nay là đại sự, nhưng đến năm sau lại chỉ là một câu chuyện; kiếp này là đại sự, nhưng đến
kiếp sau lại là truyền thuyết, chúng ta bất quá cũng tựa như câu chuyện của
đời người.
Trong cuộc sống hay công tác, khi gặp phải những sự tình không thuận
lợi, hãy nói với tự mình một câu: “Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai sẽ tới,
ngày mới sẽ lại
bắt đầu”.
Tâm đơn giản, thế giới cũng trở nên đơn giản, hạnh phúc mới có thể sinh sôi; tâm
tự do, cuộc sống sẽ tự
do, đến nơi nào cũng là hạnh phúc. Lúc đắc ý cần xem nhẹ, lúc thất ý cần
cởi mở.
Cuộc sống có rất nhiều thứ có thể buông bỏ, chỉ cần buông xuống được, thì sẽ lấy lại được.
Khoan dung hơn,
rộng lượng hơn, vẫy vẫy tay, cười một cái, hết thảy những chuyện không thoải mái đều trở thành
quá khứ.
10. Nhân tâm
Tình cảm, không thể miễn cưỡng; nhân tâm, không thể đùa bỡn;
duyên phận, không thể không coi trọng. Đem tình vun đắp tình, như thế mới thực sự có được tình,
yêu thương bình đẳng, mới có được tình yêu chân chính.