Học cách không để ý, không quan tâm, để bản thân thanh thản.
Giữa con người với nhau có thể thân, có thể xa;
Giữa tình cảm, có thể sâu, cũng có thể nhạt;
Giữa sự đời, có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản;
Đừng quá hà khắc yêu cầu người khác phải đối tốt với mình, cũng đừng yêu cầu người khác không được tính toán với mình.
Trong
cuộc sống sẽ có người này người nọ, cũng sẽ có người chỉ tay năm ngón.
Bản phải học cách bỏ mặc, giới hạn bản thân chỉ làm những việc nên làm, đi con đường nên đi, sống lương thiện, làm việc thật thà, khoan dung với người khác, nghiêm khắc với bản thân, những thứ khác cứ để mặc nó là được!
Phật nói: với người vô duyên có nói bao nhiêu cũng phí lời. Với người có duyên, sự tồn tại của bạn cũng có thể đánh thức mọi cảm xúc của họ.
Một tình bạn, tình yêu đẹp đâu phải là sự theo đuổi, mà là sự hấp dẫn lẫn nhau; không phải là phiền phức mà là tự nguyện ở bên nhau; không phải trò chơi mà là sự trân trọng.
Tình nghĩa nông sâu là bản ký kết ngầm của tâm hồn; khoảng cách tình cảm còn phụ thuộc vào sức hấp dẫn của sự tự do.
Hai người có thể mặc ý tâm sự, cũng có thể trầm ngâm không nói, bởi vì trong lòng vốn đã hiểu; có thể sớm hôm bên nhau, cũng có thể xa cách không gặp.
Nhưng con đường từng bước qua, đôi chân sẽ ghi nhớ, với những người từng yêu thương, trái tim sẽ tự nó khắc ghi!
Đường, khi khó khăn, bạn hãy chọn đường vòng;
Tim, không rộn ràng, bạn có thể thờ ơ;
Tình, khi xa cách, cứ để nó thuận tự nhiên;
Có những chuyện, cứ gắng gượng, rồi sẽ qua;
Có những người, cứ kìm nén, rồi cũng quên;
Có những khó khăn, cười lên, rồi cũng tiêu tan;
Có trái tim, đau đớn rồi lại lành.
Hôm nay dù việc có lớn đến mấy so với ngày mai cũng chẳng là gì; chuyện hôm nay có lớn đến mấy đến ngày mai cũng thành chuyện cũ; chuyện hôm nay có lớn đến mấy đến kiếp sau cũng thành truyền miệng.
Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là người mang trong mình những câu chuyện, vì vậy, trong cuộc sống, trong công việc gặp phải chuyện không may, hãy nói với bản thân: ngày hôm nay rồi sẽ qua đi, ngày mai sẽ đến, ngày mới bắt đầu, hãy quên đi tất cả.
Cuộc đời cũng như một đóa bồ công anh, nhìn tự do, nhưng không phải vậy.
Có những chuyện, không phải không để tâm, mà là dù có để tâm thì có thể làm được gì đây?
Cuộc đời không có “giá như”, chỉ có hậu quả và kết quả.
Vận mệnh nằm trong tay chúng ta, không phải do người khác kiểm soát.
Trưởng thành chính là mỉm cười đối diện tất cả.