Làm quan tư lợi, mất rồi mới tiếc
Trong
xã hội phong
kiến xưa, quan lại là người đứng trên dân một bậc, hưởng
lộc của triều đình và chịu
trách nhiệm chăm lo
cho đời
sống của muôn dân. Đó cũng là lý
do họ
được ví như "phụ mẫu" của dân.
Chính vì thế, trách nhiệm và
nghĩa vụ của những người đứng trong quan trường là phải công
tâm, lấy dân làm gốc, không được phép vì
lợi ích cá nhân mà làm sai
đạo lý, bao che, nhận
hối lộ…
Giàu không cần kiệm, nghèo mới xót xa
Cho đến bây giờ,
người Việt đôi khi vẫn truyền miệng
câu nói: Miệng
ăn núi lở, ý chỉ không biết cần kiệm, chỉ biết
lãng phí xa hoa lãng phí thì có giàu đến đâu rồi cũng nhanh chóng trở nên bần hàn túng thiếu.
Khi
giàu có được người khác trọng vọng,
xu nịnh, rơi vào cảnh bần hàn
tình người nguội lạnh,
nhớ lại những ngày tháng huy hoàng trước kia, hối
hận cũng đã muộn!
Trẻ không hiếu học, già hối đã muộn
Thấy việc không học, khi cần không có, hối hận khôn nguôi
Ở đời, những thứ học được đôi khi không dùng ngay nhưng không có nghĩa là chúng ta không bao giờ dùng đến những thứ đã từng mắt thấy tai nghe.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, trong thực tiễn cuộc sống, hãy giữ
tinh thần học hỏi, luôn
quan sát,
lắng nghe tìm hiểu, lưu tâm một chút đến những gì gặp phải, ắt sẽ có lúc sẽ dùng đến.
Rượu vào cuồng ngôn, tỉnh hối muộn màng
Ngày nay, rượu bia là một thứ đầy
cám dỗ. Nhiều người biết rõ nó có thể khiến họ mất đi
lý trí nhưng vẫn
không từ bỏ được sự thèm muốn nhất thời.
Không ít người
bình thường chẳng dám nói nhưng sau khi
uống rượu bia liền thao thao bất tuyệt, nói năng mất
kiểm soát; không ít
người bình thường không dám làm nhưng
say khi uống rượu bia việc gì cũng có thể động tay động chân.
Vì rượu mà không ít người rước
họa vào thân, gây họa cho người khác, tỉnh rượu rồi, hối hận cũng không còn nghĩa lý gì!
An không điều dưỡng, đổ bệnh trách ai
Thậm chí có những người chỉ vừa khỏi bệnh đã lập tức ngược đãi sức
khỏe.
Tính toán danh lợi, làm việc quá sức; ham mê tửu sắc vô độ, không biết tiết chế… đến khi ăn không ngon
ngủ không yên,
bệnh tật tìm đến,
con người mới tiếp tục hối hận.
Giá như trước khi phát bệnh,
con người có thể nghĩ sâu, nghĩ xa hơn một chút, bớt lao lực, biết trân trọng sức khỏe, giữ tâm hổn, thể trạng luôn
thảnh thơi, hẳn chúng ta sẽ không phải gặm nhấm sự hối hận muộn màng.