Có một chàng trai
trẻ không may
mất đi cả đôi chân của mình trong một
tai nạn giao thông.
Nỗi đau quá lớn, tính tình của anh kể từ đó cũng đổi khác, cáu bẳn nhiều hơn,
từ chối trị liệu phục hồi, lại nhốt mình trong
nhà, thường quát nạt
mẹ cha và vùi đầu trong
khổ não triền miên.
Một hôm, anh nổi cơn tam bành, hai tay hất đổ cả mâm
cơm trưa mà
mẹ anh vất vả chuẩn bị xuống sàn nhà. Nhưng mẹ anh vẫn
nhẫn nại, không một lời
oán trách, bà chỉ thở dài lặng lẽ thu dọn thức
ăn.
Hôm sau, mẹ anh đến bên giường, chỉ về phía
cánh cửa sổ ở khu nhà trọ
đối diện và nói: “
Con có nhìn thấy cánh cửa sổ kia không? Có một
cô gái sống ở đó. Cô ấy cũng bị tai nạn mất đi hai chân giống như con vậy. Nhưng cô ấy vẫn rất
lạc quan, lại có
tài, mỗi ngày đều ở nhà chuyên
tâm vẽ tranh đến tận đêm khuya. Không phải con cũng rất thích vẽ tranh đó sao? Có lẽ con nên thử
làm theo cô ấy“.
Chàng trai trẻ nghe xong, trên mặt lộ vẻ
tức giận và phản bác. Nhưng cũng từ hôm ấy, anh
bắt đầu chú ý đến cửa sổ khu xóm trọ đó.
Quả nhiên giống như những gì mẹ anh đã nói. Căn phòng đó tối nào cũng rực rỡ ánh đèn mãi đến tận đêm khuya mới tắt. Hẳn là cô gái đó đang miệt mài vẽ tranh.
Chàng trai cụt chân cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Cô ta trông ra sao,
tính cách như thế nào, ngoài vẽ tranh ra còn
sở thích nào khác nữa không? Biết bao
câu hỏi cứ triền miên hiện lên trong đầu anh.
Rồi một hôm, anh cũng mang ra bộ đồ vẽ vốn đã xếp xó từ lâu và bắt đầu đưa những nét cọ đầu tiên.
Trái tim vốn phong bế, cằn cỗi của anh cũng dần
cởi mở hơn. Anh
chấp nhận đến bệnh viện tập phục hồi
vận động định kỳ, cũng không còn quát mắng người nhà nữa. Những
nụ cười đã xuất hiện nhiều hơn trên gương mặt rạng rỡ của anh.
Trong khoảng
thời gian dưỡng bệnh, anh đã vẽ ra rất nhiều tác phẩm. Một hôm, sau khi đắn đo
suy nghĩ thật lâu, anh dốc hết
dũng khí, mang theo
bức tranh của mình
sang nhà đối diện tìm cô gái. Nhưng anh đã bấm chuông một hồi lâu mà không có người ra mở cửa. Cuối cùng, một ông lão ở khu nhà trọ bên cạnh bước ra, hỏi: “Xin hỏi, cậu có chuyện gì chăng?“.
Chàng trai trẻ đáp: “Dạ, cháu muốn tìm cô gái sống ở khu nhà này ạ!“.
“Nhà trọ này trước nay đều để không, vốn không có người ở!“, ông lão nói. “Nhưng cách đây ít lâu một
phụ nữ trung niên đã trả
cho lão một khoản
tiền,
yêu cầu lão đây cứ chập tối mỗi ngày thắp đèn lên, đợi đến tận đêm khuya mới tắt đi. Người phụ nữ đó nói rằng bà ấy sống ở nhà đối diện bên kia“.
Chàng trai trẻ đứng lặng ở đó hồi lâu. Thì ra, chuyện về cô gái cụt chân vẽ tranh ấy vốn là mẹ anh cố tình bịa ra để mở ra cho anh một tia
hy vọng. Anh không nói cho mẹ biết là mình đã biết hết
sự thật mà từ đó càng
hiếu thuận với mẹ hơn. Anh cũng
cố gắng vẽ nhiều tranh hơn, về sau đã trở thành một
họa sĩ xuất sắc.
Cuộc đời đúng là có nhiều bước ngoặt không ngờ, nhưng đến tận giây phút sau cùng
bạn sẽ phát hiện ra rằng tất cả những khổ đau, trắc trở,
buồn phiền mà
ông trời mang đến cho mình lại chính là món quà quý giá nhất.
Có một người ngay từ nhỏ đã không nhìn thấy
ánh sáng, sau khi lớn lên, người đó vô cùng
chán nản, luôn nghĩ rằng ông trời đã trừng phạt mình. Cảm thấy bản thân mình chẳng có tiền đồ gì nữa.
Bạn bè chăm sóc,
quan tâm tới cậu thế nhưng cậu không muốn sống
cuộc sống như thế nữa.
Sau đó, có một
thầy giáo nói với cậu ấy: “Trên đời này mỗi người đều là quả
táo bị
Thượng đế cắn một miếng, đều có
khuyết điểm. Có người có nhiều khuyết điểm là
do Thượng đế thích mùi vị của anh ta”.
Cậu ấy nghe xong như
được tiếp thêm
sức mạnh, từ đó coi việc bị mù là sự yêu mến của Thượng đế giành cho mình và bắt đầu
nỗ lực. Nhiều năm sau, người ta vẫn còn truyền tụng câu chuyện về người
massage mù
danh tiếng.
Diễn viên Hollywood tên là Sylvester Stallone, trước khi thành danh đã từng bị 500
công ty điện ảnh từ chối tới 1.855 lần. Hơn nữa mỗi công ty anh đều
kiên nhẫn đến thử việc 3 lần. Khi Stallone đến đó lần thứ 4, người của công ty điện ảnh nói: “Cậu muốn làm diễn viên? Cậu hãy
học cách ăn nói trước đã. Cậu trông cũng
xấu quá, hãy đi chỉnh hình trước“.
Stallone đã vất vả ngược xuôi
xin việc 1.855 lần. Vậy hãy dán con số 1.855 này trên tường nhà. Trước khi bạn chưa bị từ chối tới 1.855 lần như vậy, mong bạn chớ nên
từ bỏ.
Nếu vượt quá 1.855 lần rồi mà vẫn còn chưa
thành công, thế thì bạn hãy chọn con số 10.000 xem sao. Đây là số lần
thất bại mà
Edison trải qua trong suốt
quá trình phát minh dây tóc bóng đèn điện.
Bạn nghĩ đi, 10.000 lần! Đối với bất cứ chuyện gì, chỉ cần bạn có
cảm hứng, thì hãy cố gắng đến cùng với toàn bộ
khả năng của mình. Nếu như chưa đến 10.000 lần, tuyệt đối
đừng nghĩ đến 2 từ “
bỏ cuộc”.
Không ai có thể tránh khỏi
nghịch cảnh của đời người. Vậy vào những lúc ấy, ta cần phải đối đãi ra sao? Nghịch cảnh là cái
bẫy, nhưng nó không phải là
cái bẫy đáng
sợ nhất. Những người có thể đứng dậy trong nghịch cảnh mới là vĩ đại thật sự.
Nghị lực phát xuất ra trong tình cảnh
tuyệt vọng mới phát huy được sức mạnh nội tại tiềm ẩn trong
con người.
Nếu không có loại nỗ lực này, người ta sẽ không bao giờ phát hiện được
năng lực tiềm ẩn thật sự của mình. Con người nếu không gặp phải nghịch cảnh, sống vô cùng
thoải mái, vô ưu vô lo thì cũng chẳng bao giờ phát hiện ra khả năng tiềm ẩn thật sự bên trong của mình. Nếu muốn kiểm nghiệm phẩm cách của một người, cách
tốt nhất là xem
thái độ hành xử của anh ta trong nghịch cảnh ra sao.
Thất bại vốn không đáng sợ, điều đáng sợ là bạn xem nó là kết cục chứ không phải là quá trình! Hãy luôn nhớ rằng, thất bại vốn không phải là
kết quả mà chỉ là quá trình. Đời người ta không phải
kết thúc ở những thất bại.