Cây nói: “Nếu em không rời đi, anh cũng sẽ không
buông bỏ”.
Cuối cùng, có một ngày, lá bị gió làm dao động, nên đã
lựa chọn theo gió phiêu bạt chân trời.
Cây nói: “Trên thế gian này, không phải chỉ mỗi mình em là lá!”.
….
Lá lại hỏi gió: “Tại sao anh lại theo đuổi em?”
Bởi vì yêu, cây cũng không ngăn cản chiếc lá lìa cành….
Cây hỏi lá: “Vì sao lại phải lìa xa anh?”
Lá
vui vẻ nói: “Bởi vì em muốn nhìn ngắm một chút thế giới bên ngoài”.
Cây thực sự quá yêu lá, vì muốn
thỏa mãn nguyện vọng của lá nên đã không giữ lá ở lại.
Gió hỏi lá: “Em vì sao lại muốn đi cùng anh?”.
Nhưng rồi cuối cùng, lá cây lại nhận kết cục thê thảm vì không giữ được mình…
Khi chiếc lá đang ngắm nhìn thế giới, thì đột nhiên gió ngừng thổi, chiếc lá lắc lư rồi rơi xuống đất.
Từ đằng xa, một chiếc
xe hơi đang tiến đến, nó chạy qua khiến chiếc lá nát vụn. Cây rất thương
tâm, nó
hối hận vì đã không giữ lá ở lại, cũng chẳng thể làm khi khi chiếc lá đã biến dạng hình hài như thế.
Gió tiếp tục thổi, không chút xót thương, nói: “Bởi vì anh giúp em thỏa mãn, em cũng phải trả cái giá tương xứng, thậm chí là cái giá rất đắt”.
Rốt cuộc là do lá không biết quý trọng, hay do gió vô tình?
Chúng ta thông thường, cứ phải chờ đến khi bỏ lỡ, chờ đến khi
không thể lui, thì mới biết được điều gì là quý trọng, mới
biết điều gì không nên
ôm giữ mãi.
Tâm bình lặng, mới biết được bản thân thực sự cần gì.
Tâm quang đãng rồi, mới có thể nhìn rõ bản chất của vạn vật.
Thông thường, những thứ không thể
buông bỏ ấy, lại không phải là thứ đáng nên quý trọng. Những thứ
đau khổ truy cầu, lại không nhất định đúng là thứ
sinh mệnh cần.
Tâm tĩnh, thì mọi thứ cũng sẽ an định,
cuộc sống mới
tự tại.
Đừng để nhân sinh phải
thất bại bởi một chút tâm tình. Tâm tình không phải là toàn bộ sinh
mệnh, nhưng lại có
khả năng ảnh hưởng đến cả
cuộc đời. Tâm tình không
tốt, hết thảy đều rối loạn. Tâm tĩnh lặng, mọi thứ hết thảy đều
bình yên.