Ngay lập tức, một cậu
bạn trong lớp giơ tay và nói rằng
cuối tuần của cậu ấy không
được tốt lắm. Cậu ấy phải nhổ một cái răng
khôn vì nó bị sâu. Sau đó, cậu ấy hỏi
thầy giáo rằng tại sao lúc nào trông
thầy cũng có vẻ rất
vui tươi. Thầy giáo tôi
trả lời:
“Tôi không chỉ giảng dạy ở UNLV, mà còn dạy ở một trường
đại học cộng đồng tại Henderson, tức là từ
nhà tôi, đi 17 dặm theo đường cao tốc thì sẽ tới. Vài tuần trước, tôi lái
xe qua chặng đường 17 dặm đó để đến Henderson. Rồi tôi rời khỏi đường cao tốc và rẽ
sang lối vào trường. Chỉ còn khoảng một phần tư dặm nữa là tới cổng trường rồi. Nhưng đúng lúc đó thì xe tôi
chết máy. Tôi cố khởi động lại, nhưng máy vẫn im re. Lục túi tìm
điện thoại di động thì không thấy, hẳn là sáng ra tôi đã bỏ
quên ở nhà. Thế là tôi đành bật đèn
tín hiệu báo xe hỏng, vớ lấy cặp đựng
sách vở, rồi
đi bộ nốt quãng đường còn lại tới trường.
“Ngay khi vào trường, tôi gọi cho đội cứu hộ và đề nghị họ cho xe cẩu tới. Họ nói sẽ thực hiện. Cô
thư ký ở phòng
giáo viên của trường hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
“Hôm nay đúng là ngày
may mắn của tôi” – Tôi nói với cô ấy và kể lại câu chuyện.
“Xe của anh bị hỏng và
điện thoại di động thì quên ở nhà, và anh vẫn gọi hôm nay là ngày may mắn” – Cô thư ký ngạc nhiên – “Anh nói đùa đấy hả?”
“Nghe này, tôi
sống cách trường tới mười bảy dặm” – Tôi đáp – “Chiếc xe của tôi
có thể bị hỏng ở bất kỳ đâu trên đường cao tốc. Nhưng nó đã không làm thế. Mà nó bị hỏng ở một địa điểm
hoàn hảo: sau khi đã thoát khỏi đường cao tốc, và chỉ còn một đoạn ngắn để tôi có thể đi bộ tới trường. Tôi vẫn có thể lên lớp dạy, và tôi cũng đã kịp gọi xe cứu hộ tới đem xe tôi đến ga-ra sửa. Sau giờ dạy, tôi sẽ đến ga-ra, lúc đó có thể xe tôi đã được sửa rồi, và tôi chẳng
mất nhiều thì giờ
chờ đợi. Nếu chiếc xe của tôi hẳn là phải hỏng vào hôm nay, thì rõ ràng nó
không thể hỏng theo cách nào thuận tiện cho tôi hơn được nữa”.
“Cô thư ký tròn mắt, và mỉm
cười. Tất nhiên, tôi
mỉm cười lại và phóng lên lớp dạy”. Đó là câu chuyện thầy tôi đã kể trong giờ
học Kinh tế ở UNLV.
Gần sáu mươi khuôn mặt sinh viên chúng tôi đều chăm chú lắng nghe, không ai tỏ vẻ
buồn ngủ. Câu chuyện của thầy đã chạm tới
trái tim tất cả chúng tôi. Hoặc cũng có thể không phải là câu chuyện, mà là ở
thái độ luôn
lạc quan và
điềm tĩnh của thầy. Có
câu nói rằng một
người thầy xuất sắc là người khiến cho
học sinh học được nhiều hơn là
kiến thức trong sách giáo khoa.
Tôi nghĩ hẳn là đúng như vậy.