Ngày xưa có một tên tử tù vừa vượt thoát khỏi lao ngục, chạy bán
sống bán
chết. Ðàng sau hắn, hai
con voi
say đang đuổi theo,
do sự tổ chức truy nã của
nhà cầm
quyền.
Trong cơn hốt hoảng, chẳng may hắn ta rơi tõm xuống một cái giếng sâu ở dọc đường.
Nhưng trong cái
rủi ro cũng còn
được chút
may mắn: Khi thân mình chưa rơi tới đáy, không biết quờ quạng vùng vẫy như thế nào mà hắn ta níu được một cái rễ cây mọc thòng xuống giếng.
Hú vía! qua giờ phút nguy ngập ấy, hắn
tưởng chừng như đã yên thân: hai con voi sẽ chẳng biết mình
ở đâu mà tìm. Nhưng ý nghĩ ấy thoạt biến
mất theo
hơi thở: hai con voi say đã đến bên miệng giếng, gầm rống vang động, hút phăng tất cả những cây cỏ mọc trên miệng giếng như để thị uy.
Nếu hắn mà lên thì phải chết!
Hắn hốt hoảng quá. Nếu sợi dây đang đeo mà đứt thì thật là chắc chết mười phần. Hắn ta tính phăng tuột lần xuống đáy giếng để may ra có chút
hy vọng nào không. Nhưng bất đồ nhìn xuống đáy giếng sâu thẳm, hắn ta thấy
ba con rồng đang múa vuốt, giơ nanh, miệng phun
lửa dữ, như muốn bay đến nuốt trửng hắn. Ðiếng
hồn, hắn đành phải cố bám chặt
sợ dây, đeo lủng lẳng giữa chừng. Nhưng có phải được vậy là yên thân đâu?
Ác nghiệt làm sao, kề trên miệng giếng, hai con chuột cống xù, một đen một trắng, đang đua nhau ráp cắn sợi dây. Ác nghiệt hơn nữa là bao quanh thành giếng, theo những lỗ trũng gần hắn nhất, bốn con
rắn độc bây giờ xuất hiện, ngóc đầu, thè lưỡi toan mổ.
Những biến cố dồn dập xẩy tới tấp làm
cho hắn ta hết phương
trốn tránh, ý nghĩ liều mạng lại hiện đến: bề nào cũng không khỏi chết, thà leo ngược trở lên mặt đất, rồi bỏ chạy, dù có chết cũng còn thây. Thế là hắn ráng phăng lần leo ngược trở lên. Khốn
khổ quá, phần
lo sợ, phần đuối sức, mồ hôi mồ kê ướt dầm. Miệng khô cổ
cháy, hắn ngước mặt lên trời mà than rằng: “Trời sao nỡ hành hạ ta đến nông nỗi này”.
Càng mệt, càng thở, hơi thở càng lúc càng ngắn dần; thở bằng mũi không kịp, hắn phải há miệng để thở phụ, trong giờ phút mạng cùng
tuyệt vọng ấy, bỗng một bầy ong mật bay ngang qua làm rơi vào miệng hắn 5 giọt mật… Hắn ta chíp ngay, chắp chắp thấy ngon ngon… mê tít… và trong giây phút,
quên mất bao nhiêu sự nguy nan đang bao vây hắn…
Chỉ vì năm giọt mật “Ngũ dục” không đáng giá trong lòng lúc
dục vọng đang khao khát trông chờ, mà người trong giếng có thể quên đi được bao nhiêu sự
nguy hiểm đang
bao bọc quanh mình; loài người vì năm món dục lạc mà quên đi tất cả những gì khổ
não, tạm bợ,
mạng sống không khác nào như chỉ mành treo chuông!