1. Hai bạn
ly hôn nhanh chóng chỉ sau 1 năm
sống chung, mặc dù đã 10 năm
yêu nhau. Khi gặp
bạn bè chung, chỉ
có thể nghe 2 bạn nói những
điều tốt đẹp của người kia. Một số người sẽ
khó chịu, bảo nếu "toàn
tốt đẹp thế thì sao không sống với nhau đi, bọn tôi muốn nghe cậu nói
SỰ THẬT. Có phải là lý
do X, Y, Z....không" . XYZ là cái muốn nghe của người
tò mò (dưới
danh nghĩa quan
tâm). Đáp lại là một
nụ cười, và "mình xin giữ trong lòng, nói ra điểm không tốt của người cũ là người không
tử tế". Đám bạn ngao ngán vì cần "moi tin tức" để loan truyền, mà "nó không nói điểm nào để có thể
đi buôn chuyện". Người
tầm thường, bé mọn chỉ toàn nhìn điểm
tiêu cực, và khi
chia tay (
hôn nhân lẫn đối tác làm
ăn, quan hệ bạn
bè) là "nói
cho đã, trút cho hết" thậm chí còn "thêm thắt vào để lấy thêm quân ủng hộ". Nhưng người
cao thượng và tử tế họ khác.
Người SANG không bao giờ nói điểm
xấu của người họ từng gặp trong đời.
2.
Phỏng vấn một bạn
trẻ vừa nghỉ làm ở
công ty có
thu nhập cao,
môi trường tốt. Hỏi lý do
nghỉ việc, bạn xin phép
được im lặng. Anh trưởng phòng còn non nớt, ép khai cho được với câu đe nẹt như "nếu không nói thì chúng tôi không nhận". Bất ngờ bạn trẻ đáp lại "Dạ theo em, khi nói về
người xưa, chốn xưa, nếu không nói được những lời nào tốt đẹp thì nên im lặng ạ". Thông thường, khi người ta nghỉ việc, họ bực bội mà tuôn ra những lời không thương tiếc về chỗ đó, để
chứng minh rằng "công ty mày tệ quá nên tao mới dứt áo ra đi". Vì muốn được "có giá" hơn nên mình nhấn mạnh cái
khuyết điểm (mà chưa chắc đã là) của chốn xưa để họ cùng nhau
phê phán, nghe cho
sướng tai vì..."đâu phải chỉ mình tôi thấy vậy".
Tâm lý học nói rằng, những người có
cái tôi lớn thường hay nhìn điểm xấu của người khác để tự nâng họ lên, tự sướng
tinh thần vì họ luôn đúng, luôn tốt, là nạn nhân, là bị hại,
nguyên nhân là do người khác cả.
Người tử tế không nên vậy.
Nhớ nhé các bạn, nói về người vắng mặt, kể cả trên mạng, nếu không nói được điều gì tốt đẹp về họ, THÌ IM LẶNG. Và người nghe, ban đầu thấy
thú vị vì tò mò, nhưng sau đó thì họ
sợ, vì "biết đâu khi nói với người khác, nó cũng nói mình y chang vậy". Gần người ưa nói về khuyết điểm của người khác, ta sẽ bị
năng lượng xấu, hạn chế tiếp xúc để không bị năng lượng này lây lan. Nếu bạn muốn nói khiếm khuyết của ai đó, trực tiếp gặp mặt nói mới là
người TỐT. Còn không dám thì thôi. Còn ai nghe người khác nói
điểm yếu của mình trực tiếp mà
tự ái phản ứng lại (thay vì
tiếp thu) thì quá trẻ
con hoặc cái tôi lớn. Không nên
kết giao với người có máu tự ái, rất tốn
thời gian.
3. Trong thi đấu võ thuật, nguyên tắc chung là không được "đánh dưới thắt lưng", tức phần bụng dưới. Mặc dù đánh nhau là để giành
chiến thắng, nhưng thắng phải vinh quang, phải cao thượng, có
đạo đức, có tư cách. Đánh lén, đánh úp bất thình lình, bắn tỉa, đánh dưới hạ bộ....đều bị xem là hèn, hạ đẳng. Và tuyệt đối không được đánh khi người ta đã giơ tay xin hàng, hoặc phải dừng tay khi
đối thủ đã ngã. Những quý tộc
phương Tây hay
Nhật Bản ngày xưa, nếu giải quyết
mâu thuẫn có thể chọn đấu kiếm, đấu súng,
chết trong
kiêu hãnh. Chiến tranh là chuyện của người
đàn ông, không lôi
phụ nữ và
trẻ con vào. Chuyện phụ nữ tham gia đánh giặc hay trẻ con anh hùng là
sản phẩm lịch sử trong các cuộc chiến tranh vệ quốc, tránh nhắc nhiều vì không
phù hợp trong
thế giới văn minh ngày nay. Phụ nữ còn phải tốn thời gian
cuộc đời họ để làm nhiệm vụ duy trì nòi giống cho loài người,
chăm sóc người già và
trẻ em cho đàn ông ra trận, chăm lo sản xuất
hậu phương, cần được nâng niu
bảo vệ như ong thợ bảo vệ ong
chúa.
Thương trường là chiến trường.
Cạnh tranh là tất yếu nhưng "đánh dưới thắt lưng" là điều mà một
doanh nghiệp tử tế không ai làm. Một doanh
nghiệp tử tế phải
bắt đầu bằng người chủ tử tế, rồi văn hoá tử tế lan truyền dần xuống dưới các cấp
quản lý, tới mọi
nhân viên. Doanh nghiệp ngoài tích luỹ
tài chính, cũng phải SANG THIỆT SANG để thế giới ngước nhìn.
4. Một nhân vật
nổi tiếng, khi bị sự cố, lập tức có nhiều
tin đồn lan ra, nhiều bài viết kể về. Bản án chưa tuyên, mà đã dùng các
cụm từ như "hắn, tên, gã" (nếu phụ nữ là "ả, thị"). Ai cũng là quan toà dù chưa 1 ngày
học luật. Thông tin về người đó dưới tựa để "đằng sau, chuyện chưa kể,..." được đám tò mò
quan tâm nhất. Báo chí phương Tây họ có cụm từ "bầy kền kền" một loài chim chuyên ăn xác thối, chỉ lao vào rỉa rói khi con mồi đã bị thương không chống cự được, khác với
đại bàng là kiêu hãnh
chủ động săn mồi khoẻ mạnh để ăn.
Phương Đông nhẹ nhàng hơn với cụm từ "giậu đổ bìm leo". Bìm là một loại cây
yếu đuối, chờ "giậu đổ" thì mới dám leo lên. Đạp người đã ngã ngựa là cách hành xử
tiểu nhân. Mình nên nhìn lại mình, nếu thấy hả hê trước sự cố của 1 ai đó (kiểu đáng đời, đáng kiếp, cho chừa....) thì mình vẫn còn tư duy
tiểu nhược. Còn
ghét người khác thì còn chưa thể thành người SANG.
5.
Người nông dân xưa với
tầm nhìn hạn chế mới nghĩ ra các chuyện
cổ tích lấy
ác trả ác, lấy oán trả oán,
vui mừng khi
mẹ con Cám bị hành hạ
thể chất lẫn tinh thần. Các chi tiết không văn minh trong truyện xưa (
ví dụ cắt đầu dâng thủ cấp,
nói dối, nuốt lời...trong
Tam Quốc chẳng hạn) đều đã biên tập lại không cho xuất bản trên khắp thế giới vì không phù hợp. Ai còn mải mê tích tụ thêm đất thêm
nhà (dù đã đủ cho
nhu cầu cư ngụ), rồi
ham ăn háu uống (bia dô dô cả thùng), ăn thịt cún (tức thịt cẩu), lấy máu tươi làm canh (tiết canh), hay động vật hoang dã thì là hạng PHÀM PHU TỤC TỬ, một đời không sao trở thành người sang được. Người SANG họ có
tâm hồn nên thích
ngồi đọc sách một mình bên 1 tách
cà phê/trà/rượu vang nho nhỏ. Họ yêu thơ mến văn, yêu
âm nhạc, hội hoạ, yêu
thiên nhiên và yêu
con người, ưa
du lịch và
khám phá, luôn biết vừa đủ
vật chất để nâng cao
giá trị giải trí tinh thần. Ai không
lao động dù lành lặn, còn nhận
tiền trợ cấp của người khác là
không thể sang. Thơ văn không ai ca ngợi tầm gửi, các loại dây leo thân mềm, mà người ta ca ngợi cây tùng, cây bách,
cây thông. Hiên ngang và
cô đơn giữa trời đất, vươn thẳng, chịu gió chịu tuyết chịu sương, chịu điều tiếng nhưng vẫn quý phái
bình thản. "
Kiếp sau xin chớ
làm người. Làm cây thông đứng giữa trời mà reo" (Nguyễn Công Trứ).
6. Để làm được người sang thì đầu tiên phải là người tử tế. Muốn có tử tế, thì phải có một văn hoá lớn, một triết học rất sâu, một
bản lĩnh lớn, đủ
trình độ nhận thức và chiến thắng được
cảm xúc,
cảm tính của
cá nhân, vượt qua
lòng tham của người tầm thường. Mọi cảm xúc rồi sẽ qua, chỉ có hành động lúc cảm xúc là để lại
hậu quả (kể cả vụ kia).
Tôn trọng sự thật, logic, quý trọng người khác,
thương yêu tha nhân như thân nhân...mới là
đẳng cấp. Để
kết thúc bài viết, mình xin kể các bạn nghe về sự tích cây thông
Noel, mà các bạn thường thấy dịp
giáng sinh, nhưng ít người biết xuất xứ. Ở nước
Đức ngày xưa, có một
tiều phu nọ rất
nghèo, đi hái củi mỗi ngày. Đêm cuối năm,
mùa đông lạnh tuyết trắng trời. Trên đường đi làm về nhà, ông thấy có một đứa trẻ nằm co quắp dưới một gốc thông, đã
đói lả. Ông mang về nhà, sưởi ấm, cho
ăn uống. Sáng mai tỉnh dậy, không thấy đứa trẻ đâu, ông mở cửa ra tìm thì thấy một cây thông thật đẹp đặt trước cửa nhà, hôm đó là gần ngày giáng sinh. Có thể chú bé đã tỉnh dậy, đi tìm một cây thông đẹp tặng ông làm quà, hoặc Chúa cải trang đứa bé để
thử lòng nhân đức, tử tế trong
đối xử với nhau của con người. Từ đó, cây thông Noel còn gọi là cây nhân đức, hoặc một số nước còn gọi là cây tử tế, thường được trang
trí từ tháng 12 cho đến hết
năm mới dương lịch.
Tháng 12, mùa giáng sinh, mùa nhân đức, mùa tử tế đang về....