Mặc Tử trầm ngâm một lát rồi
trả lời:
“
Lời nói quá nhiều thì có gì là tốt đâu?
Ví như ếch xanh ở trong
hồ nước, cả ngày lẫn đêm đều kêu không ngừng mà chẳng có ai để ý đến và
yêu thích nó.
Nhưng
con gà trống trong chuồng
gà thì khác, trời hửng sáng gáy gọi hai,
ba tiếng thì mọi người liền thức dậy, còn
cảm ơn nó. Bởi vì tiếng gọi của nó là thích hợp hữu ích. Cho nên,
nói chuyện thì nên học theo gà trống,
đừng nên học theo ếch xanh”.
Hay trong đơn vị công tác, khi cấp trên báo cáo,
khởi đầu nhân viên sẽ hứng thú và
tập trung nghe. Nhưng nếu như cấp trên cứ lật ngược lại
vấn đề đó vài lần thì sẽ khiến nhân viên
bắt đầu phân tán, phát sinh phản cảm. Hơn nữa, trong lòng nhân viên, sự cảm kích đối với cấp trên đã bắt đầu hạ thấp xuống và cuối cùng có thể còn
chán ghét, xem thường vị này.
Mỗi một người khi tiếp nhận tin tức, nhiệm vụ, kích thích thì đều có một dung lượng nhất định, nếu vượt quá dung lượng này thì người tiếp nhận sẽ không chăm chú đón nhận
được nữa.
Có thể thấy rằng, tác dụng của
ngôn ngữ không phải phụ thuộc ở “số lượng” lời nói mà là ở “
chất lượng” nội dung lời nói. Tây Phương có câu ngạn ngữ: “
Thượng đế sở dĩ cho
con người một cái miệng, hai cái lỗ tai, chính là muốn con người nghe nhiều hơn và nói ít đi”.
Ngoài ra khi nói chuyện cần chú ý:
1. Nói chuyện chậm một chút để nắm rõ mình đang nói gì và để người nghe
tiếp thu được hết ý mình muốn diễn đạt.
2. Tránh nói những lời lẽ quá nặng, làm
tổn thương người khác. Ngay cả khi muốn chỉ ra điểm sai của họ cũng nên nói một cách có thiện ý,
nhẹ nhàng.
3. Chuyện gì có thể nói ít đi thì nói ít đi, chuyện gì không cần thiết phải nói thì không nên nói.
5. Trong lúc nói chuyện đừng chỉ biết coi mình là trung tâm, càng đặt mình vào người khác thì
hiệu quả sẽ càng tốt.