Lôi Công là ai?
Lôi Công,
hay còn gọi là Lôi Thần, Lôi sư, Lôi Công Giang Thiên Quân, là nhân vật trong chuyện thần thoại xưa. Ông là một vị thần cai quản việc nổ sấm xuống nhân gian. Lôi Công có thân hình vạm vỡ trông giống như một đại lực sĩ, ngực và lưng để trần, ở trên lưng của ông còn có một đôi cánh dài, tay chân thì có móng vuốt như
đại bàng, bên người treo rất nhiều trống, hễ đánh trống là có tiếng sấm nổ vang trời.
Thê tử của Lôi Công là Điện Mẫu, bà là một vị tiên nữ trông coi việc đánh sét, tên còn gọi là Kim Quang Thánh Mẫu, Thiểm Điện nương nương. Bà có hình tượng đoan trang thanh nhã, nên người đời vì thế mà gọi là Điện Mẫu Tú Thiên Quân. Điện Mẫu ngoài việc đánh sét, thì nghe nói trong khi bà và Lôi Công
cãi nhau, bầu trời cũng sẽ xuất hiện sấm sét vang dội.
Trước kia
công việc của Lôi Công và Điện Mẫu là tạo ra sấm sét, nhưng từ thời tiên Tần lưỡng Hán, nhiệm vụ của họ đã từng bước có sự
thay đổi, dân chúng đã giao
cho họ một công việc đặc biệt có
ý nghĩa, đó là trừng trị cái
ác, tuyên dương điều thiện. Sấm sét lúc này có ý
nghĩa thay trời hành
đạo, trừng trị những kẻ ác,
Đạo giáo cũng bởi vậy mà có cùng
nhận thức với
người xưa, coi Lôi Công Điện Mẫu là Thần linh.
Nhiều miếu thờ và đạo quán có tượng Lôi Công và Điện Mẫu. Người của Đạo gia khi cầu mưa cũng viện đến sự trợ giúp của 2 vị này.
Nguồn gốc câu “Trời đánh tránh bữa ăn”
Câu nói “Lôi công không đánh người đang ăn
cơm” có liên quan đến câu chuyện cổ xảy ra trong một gia đình có 3 người gồm
bố mẹ và
con gái. Một ngày nọ, hai
vợ chồng nhà này ra đồng làm ruộng. Cô
con gái ở nhà nấu cơm, bởi vì cô bé nghĩ
cha mẹ làm lụng
vất vả, vì thế chỉ gạn nước cơm uống, còn cơm trắng
nhường hết cho
cha mẹ ăn. Tuy nhiên, không ngờ rằng, cô mới vừa uống xong, bầu trời xuất hiện một tia chớp, lôi cô bé ra quỳ ở ngoài sân.
Khi cha mẹ trở về thấy con gái quỳ trên đất, chưa kịp
hiểu chuyện gì thì đột nhiên từ trên trời bay xuống một tờ giấy, trên đó ghi rằng cô bé không có
lương tâm, đã uống hết nước cơm, bởi vậy trời truyền thư xuống, nói rằng đợi đến buổi trưa sẽ xử phạt. Cô con gái bèn kể lại sự việc cho cha mẹ nghe, cha mẹ cô biết con mình
hiếu thảo, nhưng bởi vì thiên
mệnh không thể làm trái nên chỉ
có thể lẳng lặng
chờ đợi.
Vậy là
ba người họ cùng nhau ăn cơm, người cha
thương con gái nên đã nhường cơm cho con ăn. Trời bỗng dần dần tối sầm lại, người cha nghĩ chắc thời khắc đã tới, nhưng họ vẫn đang ăn cơm. Bỗng một trận gió thổi bay tới một tờ giấy, trên đó nói rằng bởi vì
thời gian ăn cơm trùng với thời gian xử phạt, nay đã qua giờ xử phạt; Lôi Công không đánh người đang ăn cơm, cho nên sẽ không trừng phạt cô con gái nữa, cho cô
được sống.
Từ đó
tồn tại câu nói “Lôi Công không đánh người đang ăn cơm”. Dân gian quan niệm Lôi Công thay trời hành đạo, nên cũng nói thành “Trời không đánh người đang ăn cơm”, sau đó rút gọn thành “Trời đánh tránh bữa ăn”.
Thực tế,
ông trời vốn rất
công bằng, thiện niệm hay ác niệm xuất từ tâm
con người đều có thể nhìn thấy hết, vậy thì
tình cảm của gia đình 3 người họ làm sao có thể lọt khỏi mắt ông. Mặt khác, cha mẹ trong câu chuyện, khi nhận được văn tự từ trời, không lập tức quát mắng
con cái, mà phải hỏi lại con cặn kẽ đầu đuôi, hiểu rằng con gái bị oan, cũng càng thương con hơn.
Thế nên, người hiểu lý lẽ thì trời không thể không hành theo Đạo, cô con gái hiếu thảo đã không phải
chết oan dưới tia sét của Lôi Công, việc “không đánh người đang ăn cơm” âu cũng chỉ là cái cớ. Nên cũng nói, ông trời mượn câu chuyện này để truyền thụ cho con người
thông điệp nhân văn rằng Thần
Phật uy nghiêm nhưng cũng rất
từ bi; thiện có thiện báo, ác có ác báo, không sai một ly,
quả báo trước sau sớm
muộn đều đã được sắp đặt rất tường tận.
Làm người trong đời cứ dùng
thiện tâm mà đối đãi với nhau thì trời sẽ không phụ bạc.
Đồng thời, câu nói này cũng là một lời nhắc nhở
nhẹ nhàng đối với các bậc cha mẹ khi
giáo dục trẻ nhỏ.