Mỗi người khi chào đời, đều mang trong mình một
hạt giống thiện lương. Có người
lựa chọn vứt bỏ nó, dần dần đi về hướng
ác. Có người lựa chọn
nuôi dưỡng nó, tự nhiên nó sẽ đơm hoa kết trái. Thiện
tâm như hoa nở thì
phúc báo cũng như suối tuôn trào.
“
Đạo đức kinh” có câu: “Thiên
đạo vô thân, thường dữ thiện nhân”, ý rằng đạo trời không tư vị ai, chỉ gia ân
cho người có
đức.
‘Thiên đạo vô thân’, là vì đạo trời không có chỗ nào mà không bao lấy, không có chỗ nào mà không dung chứa,
đối xử với thế gian vạn vật đều như nhau.
‘Thường dữ thiện nhân’, là vì
người lương thiện tạo phúc cho chúng sinh, ban
ơn cho bản thân, tự nhiên mà
được ông trời ưu ái.
Đạo trời đối xử với chúng ta đều
công bằng như nhau. Như vậy,
có thể làm được một người thiện
lương hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân chúng ta.
Tâm giữ thiện niệm không phải điều gì quá khó
Không vì
tiền tài mà
tính toán với người, không vì
lợi ích mà
tổn thương người, không dùng thủ đoạn hãm hại người, không tìm cách để giày vò người.
Trong tâm còn có thiện niệm tất sẽ được ông trời phù hộ, lòng mang chân thành phúc tự nhiên đến.
Đối xử
tử tế với mọi người xung quanh,
quan tâm đến những người bên cạnh, làm gì cũng phải chừa lại cho mình và cho người một
con đường.
Chỉ cần giữ thiện niệm, nói lời
ôn hòa, là có thể cùng người khác kết một đoạn thiện
duyên rồi.
Người làm việc thiện, phúc tuy chưa đến nhưng họa đã rời xa
Tăng Tử nói: “Người trong lòng còn có thiện niệm, cho dù
phúc báo còn chưa đến, nhưng tai họa thì đã rời xa”.
Chúng ta cả đời
theo đuổi cát tường như ý, có người cầu Thần bái
Phật, mong được ông trời
giúp đỡ. Nhưng thực ra, phúc báo không phải
do người khác, cũng không phải ở một nơi nào đó, mà chính là ở sự
tu hành của bản thân.
Trong “Cảnh thế thông ngôn” có ghi lại một câu chuyện nhỏ: Vào thời cổ đại, ở phía Đông thành Vô Tích có hai
vợ chồng nhà Lữ Ngọc. Hai người có một cậu
con trai duy nhất tên là Hỉ Nhi. Lúc Hỉ Nhi vừa được
ba, bốn tuổi, khi đi xem hội đèn lồng thì bị bọn buôn người
bắt cóc.
Đoạn đường này núi cao nước sâu, lộ phí thì lại có hạn, Lữ Ngọc đành phải buôn bán một chút ven đường để kiếm thêm lộ phí, thật vô cùng gian nan.
Có một ngày đang đi đường thì nhặt được một bao vải màu xanh, bên trong có chứa hai trăm lượng bạc.
Lữ Ngọc mặc dù
nghèo khó, nhưng biết rằng
tiền tài bất
nghĩa không thể lấy, liền đứng ở đó
chờ đợi, cuối cùng bạc cũng được trả về cho chủ.
Người
mất của vô cùng cảm kích, nhiệt tình mời Lữ Ngọc đến nhà ông ta làm khách, khoản đãi rượu quý và
cơm ngon, còn muốn tặng thêm một chút tiền để tạ ơn.
Lữ Ngọc đương nhiên không chịu nhận, người mất của thấy
nhân phẩm của anh ta thật đáng
ngưỡng mộ, liền hỏi anh ta
có con trai không, muốn cho kết đôi với
con gái của mình để làm thông gia.
Nhắc tới chuyện thương tâm, Lữ Ngọc vô cùng xúc động, liền đem chuyện con nhỏ bị lạc đường, rồi phải ra ngoài tìm con như thế nào, kể chi tiết cho người kia biết.
Người mất của cũng rất
đồng cảm, liền muốn giao lại đứa bé sai vặt cho Lữ Ngọc, để
làm con nuôi phụng dưỡng sau này. Ông trời có mắt, đứa bé sai vặt mà người mất của giao cho Lữ Ngọc lại chính là Hỉ Nhi.
Đây chính là: ‘Người lương thiện thì có phúc báo, người chân thành thì hay gặp may’. Trong tâm còn có thiện niệm tất sẽ được ông trời phù hộ, lòng mang chân thành phúc tự nhiên đến.